Tìm Kiếm Bài Đã Đăng

 
download
Viên ThuÓc Màu Xanh
 
Trang Châu
 
 
Diễn Đàn Cựu Sinh Viên Quân Y
© 2016
Nguồn trích dẫn

Ông Marcel đến lấy thuốc vào lúc tôi chuẩn bị đóng cửa tiệm. Thời tiết tháng tám năm nay nóng và oi bức một cách khác thường. Chín giờ tối trời bên ngoài vẫn còn sáng. Máy lạnh trong phòng làm việc mở tối đa cũng chỉ vừa đủ mát. Ông Marcel hôm nay trông trẻ trung trong bộ đồ thể thao màu trắng. Ở tuổi bảy mươi, người ông vẫn toát ra sức sống của một người đàn ông khỏe mạnh với sắc mặt hồng hào, bước đi vững chắc và cái bụng không có bụng.

- Chào ông dược sĩ, hôm nay gặp phải hai tay vũ cầu thứ dữ nên vất vả lắm phe ta mới thắng được đối thủ.Vì thế tôi mới đến hơi trễ, may mắn ông chưa đóng tiệm; ông cho tôi thuốc hằng tháng và bốn viên thuốc… màu xanh.

Tôi tên Tôn nhưng ông Marcel với bản chất vui tính cố hữu, lúc nào gặp tôi ông cũng trịnh trọng cất cao tiếng: “Bonjour, Monsieur le pharmacien!” rồi mới nói chuyện thuốc men.

- Vâng, để tôi đếm thuốc cho vào lọ cho ông. Viên thuốc màu xanh, ông vẫn dùng 100 mg như cũ?

- Vâng như cũ.Nhưng ông cũng biết ở tuổi của tôi… Hà hà… ở tuổi của tôi chỉ cần nửa viên, có khi chỉ một phần tư viên là đã “OK” rồi.

Nói xong ông Marcel nhìn tôi cười, đưa cổ tay trái có đeo cái băng để chùi mồ hôi quẹt ngang trán rồi như chợt nhớ ra điều gì ông đột ngột hỏi tôi:

- Nè, ông dược sĩ, tôi có đọc trên net một bài viết của một nhóm nghiên cứu y khoa nào đó; họ chứng minh rằng tuổi già mà làm tình đều đặn một tuần hai lần rất tốt cho sức khỏe. Có đúng như vậy không ông?

Dù chưa đọc bài viết nào nghiên cứu về đề tài trên tôi cũng trả lời ông theo hiểu biết của mình:

- Tôi nghĩ là đúng. Hai tuần một lần ở tuổi của ông vẫn được cho là điều độ; đều đặn sinh lý giúp điều hòa cơ thể và làm phấn chấn tinh thần. Dĩ nhiên nó đòi hỏi phải có sức khoẻ tốt. Tuổi của ông mà còn chơi vũ cầu đều đều thì tôi nghĩ không có vấn đề.

Nghe tôi nói xong ông Marcel đưa hai tay lên trời:

- Tôi chỉ mới thực hiện năm mươi phần trăm lời khuyên mà bà vợ tôi bà đã la làng rồi! Rõ chán!

- Thế ông có đưa cho bà nhà đọc bài nghiên cứu đó không, để cho bà thấy cái lợi ích của sự đều đặn?

- Sao không! Tôi in ra giấy rồi còn lấy bút màu tô những đoạn quan trọng để cho bà thấy.

- Thế bà có tin không?

- Sức mấy bà tin! Bà còn nói ngược lại là đằng khác! Bà nói càng ít đi bà càng thấy khoẻ. Rõ chán!

Tôi giữ im lặng vì không biết phải nói gì thêm để tỏ ra thông cảm ông Marcel mà không làm phật lòng bà Lucie, vợ ông dù bà không có mặt. Bà Lucie là một người đàn bà tôi cho đẹp lão: dáng người mảnh mai, mặt trái xoan với đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng hoe luôn luôn được chải gọn ghẽ. Bà Lucie ít nói, khi nói, nói rất nhỏ nhẹ. Một vẻ đẹp nghiêm trang và quí phái. Hồ sơ thuốc của bà tại dược phòng tôi cho biết bà nhỏ hơn ông Marcel một tuổi. Bà bị ung thu vú, điều trị đã trên năm năm mà bệnh không tái phát. Ngoài ra bà còn uống thuốc cao máu và thuốc trị bệnh tê thấp.

Ông Marcel than thở tiếp, giúp tôi thấy rõ vấn đề:

- Bà vợ tôi kỳ lắm, đi khám phụ khoa, bác sĩ nói bà thiếu chất nhờn, biên toa cho mua kem làm trơn cũng không chịu mua. Bà nói cái đồ quỷ đó thoa vào làm khó chịu thêm. Thế là tôi bế tắc!

Tôi tiếp tục im lặng đếm thuốc cho vào lọ cuối cùng. Ông Marcel bỗng hỏi tôi:

- Ông có đọc Balzac không ?

- Không, tôi chỉ nghe tiếng ông nổi danh với tác phẩm La comédie humaine.

- Hỏng! Ông phải tìm đọc. Balzac phán câu này rất chí lý, ít nhất là chí lý đối với tôi. Một câu nói đơn giản nhưng đầy đủ ý nghĩa, ông nghe đây, Balzac phán như thế này: “Nói chuyện yêu đương là nói chuyện làm tình.” Tôi thấy đúng, vô cùng đúng, những gì còn lại đều là chuyện phụ.

Ông Marcel ngừng nói, chừng như xem tố khổ bà vợ mình như thế là hơi quá, cần phải vớt vát lại. ông hạ giọng nói tiếp:

- Ông dược sĩ ạ, ngoài cái chuyện ấy ra, bà nhà tôi là một người đàn bà tuyệt vời trên mọi phương diện khác.

Tôi nhìn ông Marcel và tin lời tốt đẹp ông dành cho vợ ông là thành thật. Nói chuyện với ông Marcel tôi cảm thấy thoải mái vì ông vui tính, cởi mở; nói chuyện với bà Lucie, tuy chỉ là những câu trao đổi xã giao, tôi vẫn dành cho bà một sự nể nang vì tư cách lịch sự của bà.

Trên đường lái xe về nhà, nghĩ tới ông Marcel tôi vừa tức cười vừa thương ông ấy. Ông Marcel coi tôi vừa là một người bạn trẻ vừa là một bác sĩ gia đình thứ hai của ông. Chuyện gì ông cũng tâm sự hay mang ra bàn luận với tôi. Hồ sơ thuốc men của ông cũng không có gì nặng ngoài thuốc trị tê thấp, cao máu và an thần nhẹ. Sau hết là viên thuốc màu xanh, viagra, cái tên mà nhiều ông hay tránh gọi đích danh.

Tôi thấy có cái gì không ổn trong lượng thuốc ông mua và thời gian ông dùng. Nếu đúng như ông nói liên hệ vợ chồng của ông mỗi tuần một lần thì ông Marcel phải mua lại thuốc hai tháng một lần; đằng này sáu, bảy tháng ông mới mua một lần. Một ý nghĩ chợt hiện qua đầu tôi: Biết đâu ông Marcel chỉ dùng viên thuốc màu xanh này mỗi khi ông đi làm chuyện chính của ông một nơi khác? Và lời ông than thở về sự bất hợp tác của vợ ông trong chuyện gối chăn biết đâu lại nói lên một thực trạng khác: tình vợ chồng của hai ông bà hiện nay chỉ là tình của một đôi bạn già chung phòng mà thôi? Tôi nghĩ thế và cho ý nghĩ của mình rất có lý.

Sáng nay vừa mở cửa dược phòng, người khách đầu tiên của tôi là bà Nancy.

- Chào ông Tôn, tôi lại lấy thuốc hằng tháng của tôi và của ông nhà tôi. Xin ông coi thuốc của nhà tôi chừng nào là kỳ chót để ông lấy hẹn khám lại bác sĩ tim của ông.

- Dạ, bà để tôi coi lại hồ sơ của ông nhà.

Bà Nancy có cái tội mỗi lần đi lấy thuốc không bao giờ mang theo các lọ thuốc cũ, để chỉ cần nhìn vào cái ê-ti-két dán ở lọ thuốc là biết còn bao nhiêu lần mua. Một mùi hương nhẹ bay vào mũi khiến tôi ngưng công việc đang làm quan sát bà. Hôm nay bà Nancy trang điểm kỹ, gọn ghẽ trong chiếc áo cụt tay mỏng màu hồng nhạt và chiếc quần jeans bó sát. Ở tuổi sáu mươi bà Nancy vẫn giữ nét xuân và khêu gợi với bộ ngực còn căng phồng. Trông bà lúc nào cũng tươi tắn, yêu đời. Hồ sơ thuốc của bà chỉ có thuốc hạ mỡ, thuốc xịt chống viêm dị ứng mũi vào mùa xuân và thuốc uống dành cho phụ nữ hậu mãn kinh.

Bà hay lo lắng về cân nặng không được tương ứng với chiều cao của bà. Hồ sơ thuốc của ông André, sáu mươi bảy tuổi, chồng bà, khá nặng nề. Cách đây ba năm ông thoát chết sau một cơn đau tim được cấp cứu kịp thời. Thêm vào đó là bệnh phổi kinh niên do thuốc lá. Thoát cơn đau tim, ông André, bỏ được thuốc lá. Hằng ngay ông phải dùng đến mười thứ thuốc vừa cho tim, phổi vừa cho mất ngủ, tê thấp, chia đều sáng, trưa, trước khi đi ngủ.

Một đôi lần ông André tự đi lấy thuốc. Đó là một người đàn ông cao, gầy, gương mặt đều đặn nhưng đôi chút khắc khổ. Ông khá khép kín trong cách giao tế. Ngoài những câu hỏi chỉ cách sử dụng thuốc men, ông André chưa bao giờ chưa đề cập đề tài gì khác với tôi cả.

- Bà Nancy ạ, bà nói với ông nhà nên lấy hẹn đi khám lại bác sĩ của ông đi, vì thuốc của ông nhà kỳ này là kỳ chót.

- Được rồi tôi sẽ nhắc ông nhà tôi. À mà này ông Tôn, tôi muốn hỏi riêng ông về chuyện này một chút.

Nói xong bà Nancy quay đầu nhìn đằng sau. Trong tiệm có hai người khách phụ nữ đang đứng phía ngoài xem các món thuốc bán không cần toa bác sĩ và những món hàng linh tinh. Yên tâm bà Nancy quay lại nhìn tôi thấp giọng hỏi:

- Nè ông Tôn, ông nhà tôi, với bệnh tim nặng như thế này, có dùng được viên thuốc xanh xanh gì đó dành cho đàn ông không? Tôi nghe người ta nói đau tim không được dùng thứ thuốc đó. Ông là dược sĩ ông nghĩ sao?

Tôi không ngạc nhiên trước câu hỏi của bà Nancy. Phụ nữ da trắng rất tự nhiên khi nói chuyện thuốc men với dược sĩ liên quan đến vấn đề sinh lý hay phụ khoa. Tôi trả lời bà Nancy:

- Theo tôi biết thì có thể dùng một lượng nhỏ, một phần ba lượng thông thường, nhưng tránh dùng chung với một thứ thuốc tim. Và nếu trong khi gần gũi bỗng thấy nhói ở tim thì không nên dùng nữa. Tôi tin ông bác sĩ tim của ông nhà có dặn ông chuyện đó.

Bà Nancy đáp với giọng buồn rầu:

- Tôi nghĩ nhà tôi có nghe ông cũng không làm theo đâu. Ông bây giờ như tu rồi… Thôi chào ông. Hôm nay tôi có hẹn đi phố với bà bạn Lucie của tôi.

Bà Lucie đến dược phòng buổi trưa ,lúc tôi đang bận tiếp ba khách hàng. Khi tôi nhìn thấy bà, bà khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ đến ngồi xuống một trong ba chiếc ghế dành cho khách chờ. Tuy vẫn tiếp tục công việc, tôi hơi thắc mắc bà Lucie đến gặp tôi có chuyện gì. Thuốc của hai ông bà, nếu tôi không nhầm, còn đến bốn tháng nữa mới lấy đợt mới. Có thể mới có thêm một vấn đề sức khoẻ, không rỏ cho ông Marcel hay cho chính bà.

Với những thay đổi gần đây về luật y tế, dược sĩ được cho quyền định bệnh và trị liệu một số bệnh thông thường. Bà Lucie là người khách cuối cùng tôi tiếp trước khi tạm nghỉ để ăn trưa. Đứng trước mặt tôi, bà Lucie hỏi giọng pha một chút bực bội:

- Ông Tôn, tôi muốn hỏi cái thứ thuốc màu xanh xanh của ông nhà tôi dùng cần có toa bác sĩ hay được mua tự do?

Tôi nghĩ bà Lucie sợ chồng bà mua thuốc không toa, mua phải thuốc giả nên trấn an bà ngay:

- Không bà Lucie, thuốc ông nhà mua, có toa bác sĩ.

Nói xong tôi chờ đợi vẻ yên tâm hiện ra trên mặt bà, nhưng không, trái lại mặt bà xịu hẳn xuống. Tôi bỗng lo lắng khi chợt nghĩ bà Lucie biết những viên thuốc đó ông Marcel dành cho người khác chứ không phải cho bà nên nổi cơn ghen. Bà Lucie nhìn tôi, giọng như lạc đi vì giận:

- Ông Tôn có thể tưởng tượng được ông nhà tôi dùng thuốc đó rồi… rồi đứng… đứng thủ dâm trước hình một cô gái lõa thể trong máy còm-pu-tơ của ông không?

Tôi há hốc miệng trước phát hiện bất ngờ của bà Lucie. Nhưng rất nhanh, trong đầu tôi lóe sáng một câu nói bênh vực ông Marcel:

- Bà Lucie ạ, biết đâu đó cũng là một cố gắng của ông nhà để giữ sự trung thành với bà.

Câu nói bất ngờ của tôi làm bà Lucie ngẩn người, đứng im cả chục giây. Vẻ cau có ban đầu biến dần. Cuối cùng bà nói:

- Lời ông Tôn nói biết đâu cũng có lý. Ừ, có thể như vậy lắm. Cám ơn ông và chào ông.

Khoảng hai tháng sau bà Nancy gọi điện thoại báo tin chồng bà, ông André,vừa nhập viện khẩn cấp vì tai biến mạch não, bị á khẩu và liệt nửa người. Bà nói bác sĩ ở bệnh viện cần danh sách thuốc của ông André đang uống. Tôi kiếm lời an ủi, khích lệ bà:

- Cầu mong ông nhà chóng bình phục và bà vững mạnh tinh thần trước thử thách. Nếu bà có số fax của bệnh viện tôi sẽ gởi ngay, bằng không tôi in sẵn xin bà ghé lấy.

Giọng bà Nancy đầu giây tự nhiên ngập ngừng:

- Xin hỏi ông Tôn, nhà tôi bị stroke có phải vì mới đây ông dùng thêm viên thuốc màu xanh mà đàn ông hay dùng không? Ông mua qua in-tẹt-nét dùng để… chìu tôi. Nếu vì dùng thuốc đó mà ông bị vậy thì tôi ân hận lắm!

Tôi nghĩ đây không phải là lúc gieo mặc cảm vào lòng bà Nancy nên trả lời rằng tôi không nghĩ là do viên thuốc màu xanh nhưng nếu bà muốn rõ thì hỏi bác sĩ trong bệnh viện. Bà Nancy nói cám ơn và cho biết sẽ ghé dược phòng lấy danh sách thuốc của ông André.

- Chào ông dược sĩ, hôm nay tôi có toa thuốc mới, không phải cho tôi mà cho bà vợ tôi.

Ông Marcel đưa toa thuốc cho tôi với một cái nháy mắt. Toa thuốc của bác sĩ phụ khoa ghi kem làm trơn cho phụ nữ hậu mãn kinh.

- Hà hà. Cái toa thuốc này tôi chờ đợi bà vợ tôi dùng từ lâu, không biết có tốt cho bà không nhưng chắc chắn là tốt cho tôi. Hà hà…

Tôi cười mỉm, bóng gió nói vuốt theo:

- Thiên nhiên mất theo tuổi đời thì nhân tạo đóng góp vớt vát được chừng nào hay chừng ấy.

- Đúng rồi, phải sống với thực tế, kiếm cách này hay cách khác để thăng hoa chứ ngồi đó mà tiêu cực, mà né tránh thì chỉ làm khổ mình và khổ người.

Tôi làm như không hay biết gì hết, hỏi ông Marcel:

- Ông có bí quyết gì khiến bà nhà thay đổi ý định thế?


Ông Marcel lắc lư đầu mấy cái rồi tâm tình:

- Cái này là lời của một ông bạn già nói với một ông bạn trẻ đấy nhé, chứ không phải của bệnh nhân nói với dược sĩ đâu nghe. Tôi nghĩ có hai lý do khiến bà vợ tôi thay đổi lập trường. Thứ nhất bà bắt gặp tôi dùng viên thuốc màu xanh để… tự sướng một mình nên… thương tình!
Thương cái trung thành của tôi! Như tôi đã từng nói với ông, ngoài sự né tránh cái chuyện đó ra, bà vợ tôi là một người không thể thay thế trong đời tôi. Tôi tạm tìm cách giải quyết cái chuyện kia trong tinh thần chung thủy với vợ. Lý do thứ hai, tôi chỉ suy đoán thôi chứ chưa chắc đã đúng, là vợ tôi có vẻ ngại sự vồn vã gần đây của bà Nancy dành cho tôi. Bà sợ bà Nancy từ bạn trở thành địch thủ không biết lúc nào. Chắc ông cũng biết bệnh tình của ông André, chồng bà. Sự hồi phục của ông ấy không được bao nhiêu phần trăm. Hai bà thân nhau nhưng tôi và ông André quen nhưng không thân. Ở đời không phải người quen nào cũng là bạn mình nhưng cũng không nên biến người không phải là bạn thành kẻ thù của mình. Do đó tôi giữ khoảng cách với bà Nancy. Nhưng cũng không phải dễ khi một người đàn bà có nhiều lợi khí đàn bà như bà Nancy muốn chinh phục một người đàn ông, dù người đó là chồng của bạn mình. Tôi nghĩ vợ tôi cũng cao tay, thay vì ngăn chận bạn bà quay sang chìu chồng. Mà biết đâu nhờ thế vợ tôi lại tìm lại được thú vui của thời còn trẻ!

Tối hôm đó lên giường đi ngủ tôi kể cho vợ tôi, nghe chuyện của ông Marcel, rồi băn khoăn nói với nàng:

- Không biết vợ chồng mình khi về già sẽ ra sao nhỉ?

Nghe tôi thắc mắc, Oanh chồm người lên, ôm đầu tôi dúi vào ngực nàng rồi thì thầm:

- Ra sao thì em chưa biết.Nhưng chắc chắn có chết em cũng không để cho anh dùng cái viên thuốc màu xanh như cách ông già Marcel đã dùng.

Trang Châu

Loading