Chương 5

 

Đại đội Lima xuất quân

 

Đại úy Ripley là một người luôn luôn sáng suốt, tỉ mỉ và trước bất kỳ một khả năng đụng độ nào ông đều chuẩn bị giống như ngày hôm trước hoặc có thể c̣n hơn thế nữa. Trước khi hành quân ông làm việc với viên sĩ quan đề-lô thân cận và gọi điện khắp nơi về mọi mục tiêu có khả năng sẽ phải pháo kích. Do đó, khi Đại đội Lima đụng trận, không yểm sẽ sẵn sàng có ngay lập tức và pháo binh c̣n có thể sớm hơn nữa.

 

Với biệt danh “Hoàng tử Hoa tiêu Henry,” viên sĩ quan đề-lô tài hoa đă được xếp thương mến và tất cả các TQLC của Đại đội Lima đều tin tưởng vào tài dẫn đường của anh ngoài trận địa. Nếu có trường hợp bất đồng ư kiến nào giữa “hoàng tử” Henry và Đại úy Ripley – mà thường thì họ đồng ý với nhau về một cái tọa độ sáu chữ số (với khả năng sai số 100 thước về mọi hướng), là họ tranh căi một cách ḥa hoăn với nhau về mức sai số 10 thước sau cùng trên một cái tọa độ với tám chữ số (tọa độ tám chữ số có thể xác định một vị trí với sai số 10 thước). Có được "hoàng tử" Henry hỗ trợ trong công việc di hành và sẵn sàng gọi phi pháo yểm trợ, Đại úy Ripley đă có thể tập trung nỗ lực nhiều hơn vào việc điều động binh lính và nắm được bức tranh tổng thể rộng lớn hơn.

 

Khi Đại đội Lima chuẩn bị để xuất quân, đơn vị đă sẵn sàng hơn bao giờ hết. Giống như bất kỳ một Đại đội TQLC nào, Đại đội Lima cũng phải gánh trên vai những thử thách bao gồm một loạt các vấn đề như tŕnh độ kinh nghiệm suốt từ trên xuống dưới, khả năng chiến đấu, sự khôn ngoan và khéo léo của các cấp chỉ huy và binh sĩ.

 

Trong khi dư luận trong nước bắt đầu nghe đến các vấn đề như kỷ luật và x́-ke tại Việt Nam th́ chuyện đó không bao giờ là những vấn nạn của Lima 3/3. Ư tưởng có một TQLC của Đại đội Lima hút x́-ke hay sử dụng ma phiến trong bụi rậm là một sự nguyền rủa đối với bất cứ ai quan tâm đến sự sống c̣n của đồng đội. Tất cả những công tác huấn luyện và kinh nghiệm chiến đấu sắp được mang ra thử thách một cách khốc liệt.

 

Trong bối cảnh t́nh h́nh chiến sự trong và quanh vùng nơi Đại đội Lima đang hoạt động, lệnh hành quân đầu tiên của Đại úy Ripley ngày 2/3/1967 là di chuyển từ vị trí đóng quân ban đêm đến một ngă ba đường ṃn cách đó vào khoảng vài cây số để thiết lập một cuộc phục kích hay nút chận tại đó. Mặc dù hết sức căng thẳng và lo lắng  thực hiện mọi điều thật hoàn hảo trong khả năng của ḿnh, Đại úy Ripley vẫn thoáng có được một vài giây phút để tự hào về các TQLC dưới quyền ḿnh. Đại đội Lima với tất cả các đơn vị phụ thuộc gồm khoảng 215 sĩ quan và binh sĩ là một cảnh tượng đáng khâm phục. Tất cả những người này, các thanh niên mà theo mọi tiêu chuẩn có thể được coi là những chàng trai mới lớn trong giai đoạn sung sức nhất giờ đây cùng nhau xung phong lên phía trước, họ di chuyển một cách lặng lẽ và b́nh tĩnh, với ḷng quyết tâm đúng nghĩa là các chiến binh TQLC. Chẳng cần ai nhắc họ phải làm ǵ, v́ họ đều biết cả rồi. Không một tiếng động dư thừa. Tất cả mọi liên lạc đều được thực hiện bằng thủ hiệu và dáng điệu. Tiếng giầy bốt đạp lên đất rất nhỏ và vừa lên tới đầu gối là tắt ngay. Mọi chuyện đều được thực hiện theo chủ đích. Thật giống như một con rết khổng lồ thật dài với hàng trăm bộ chân màu lục đang di chuyển một cách uyển chuyển theo dọc con đường ṃn nhấp nhô trong rừng.

 

Chỉ trong chốc lát, nhóm TQLC bắp gặp một tay súng bắn sẻ Bắc Việt lẻ loi. Họ sơi tái ngay tên này và di chuyển xuống tiếp con đường ṃn. Có nhiều bằng chứng về sự hiện diện mới đây của kẻ địch như máu và cơm gạo vương văi. Họ biết là sắp có chuyện và có thể sớm hơn là dự tính.

 

Bộ đội Bắc Việt đặc biệt rất chú trọng vào chuyện di tản các xác chết và thương binh ngoài chiến trường trong nỗ lực không cho phía Hoa Kỳ, nhất là những người có cái quan niệm quái đản thích đếm xác chết của kẻ thù, được sự thỏa măn khi biết rơ số lượng thương vong thật sự của họ. Nhiều lính Bắc Việt khi ra mặt trận có trang bị những sợi dây mây lớn quấn quanh cổ chân. Thoạt đầu lính TQLC tưởng là những sợi mây này là một loại ngụy trang rối rắm nào đó, nhưng sau này họ mới biết đó là những quai cầm để các đồng chí nắm lấy và kéo xác chết hay lính bị trọng thương ra khỏi trận địa. Bằng cách này, họ có thể che giấu số lượng thương vong nhưng các dấu tích kéo lê thường để lại dấu vết mà ngay cả một trinh sát tầm thường cũng có thể lần theo bước kẻ thù.

 

Dọc theo con đường ṃn đầy vết gạo và máu, TQLC của Đại đội Lima phát hiện ra một số mồ mới lấp. Một trong những TQLC của Đại úy Ripley, một tay tương đối có óc khôi hài đen kỳ cục lại c̣n tŕnh cho xếp một chiếc giày của lính Bắc Việt trong đó c̣n nguyên cái chân của nạn nhân.

 

Thiếu úy Terry Heekin, Trung đội trưởng Trung đội 1 tuy là người mới nhưng đă có vẻ già dặn hơn sau 24 tiếng đồng hồ chiến đấu vừa qua. Với lòng nhiệt t́nh của một sĩ quan cấp úy điển h́nh, anh đă cố rút tỉa những bài học từ các cuộc đụng độ và vươn lên như sự mong đợi. Các trận đánh ngày thứ Tư là một dạng thực tập tại chỗ để sửa soạn cho ngày thứ Năm hôm sau.

 

Vào đến mục tiêu chỉ định bởi Tiểu đoàn trưởng, Đại đội Lima vội vă thiết lập tuyến pḥng thủ tại ngă ba con đường ṃn. Đại úy Ripley quyết định đặt Trung đội 3 cùng với phân đội súng cối của Trung đội trọng pháo tại cùng một vị trí. Sau đó ông phái hai Tiểu đội lấy từ hai Trung đội 1 và 2 để đi trinh sát hai nhánh đường ṃn tách ra từ vị trí sơ khởi khi Đại đội mới đến.

 

Lúc Đại đội Lima tiến gần đến địa điểm được lệnh chiếm giữ, Tiểu đoàn trưởng khuyên Ripley không nên đụng độ cho đến khi phần c̣n lại của Tiểu đoàn vào đến nơi. Theo sĩ quan Ban 3 Tiểu đoàn cho biết th́ sẽ mất vào khoảng tám tiếng đồng hồ nữa. Đại úy Ripley trả lời: “Tôi sẽ triển khai để pḥng thủ Đại đội.”

 

Hạ sĩ Hobbs là Tiểu đội trưởng thuộc Trung đội 1 TQLC mà Đại úy Ripley phái đi tuần thám về hướng Bắc. Hobbs, một trong những tay sừng sỏ của Đại đội, cùng với Tiểu đội chưa đi được bao xa th́ đã hốt hoảng gọi điện thoại về bộ chỉ huy báo là Tiểu đội đă phát giác một chuyện có vẻ lớn lắm và khuyên Đại úy nên lên mà xem xét. Nhóm TQLC của Đại đội Lima chợt giữ im lặng hoàn toàn. Những tiếng động c̣n lại chỉ là tiếng điện đàm được cố giữ làm cho nhỏ đi.

Vượt lên đến vị trí tiền phong của Hạ sĩ Hobbs, Đại úy Ripley mang theo nhóm c̣n lại của Trung đội 1. Trung đội 2 được lệnh sẽ theo liền ngay khi họ thấy nhóm trinh sát đi ngược trở lại. Đại úy Ripley lặng lẽ gặp Trung đội 1. Hạ sĩ Hobbs dùng thủ hiệu để liên lạc với xếp. Ngay sau khi Trung đội 2 vào đến vị trí, Đại úy Ripley ra lệnh cho Hạ sĩ Hobbs tiến lên phía trước. Anh ta phát hiện ra một khu vực đóng quân gần giống y như lần mà họ đă từng gặp qua, trong cùng một hoàn cảnh mới chỉ non hai tuần lễ trước vào khoảng 20 cây số phía Tây gần Khe Sanh.

 

Biết rằng bộ đội Bắc Việt là bậc thầy về ngụy trang và thường sử dụng lợi thế tối đa về địa h́nh, Hạ sĩ Hobbs và Tiểu đội trừ của anh đă phải căng hết mắt mới phát hiện ra nổi. Ngay cả Đại úy Ripley khi được gọi lên để quan sát cũng phải mất một hồi lâu mới nhận ra bằng chứng sự hiện diện của bộ đội Bắc Việt. Hầm chiến đấu của kẻ địch nhiều vô số kể đă được đào chằng chịt và nối với nhau bằng những đường dây điện thoại. Nhóm TQLC nhận ra một số dây ăng-ten lớn ẩn giấu khéo léo theo hàng cây phía xa. Loại dây ăng-ten này chỉ có thể thuộc vào một đơn vị lớn hơn Đại đội Lima rất nhiều. Đại úy Ripley và toán TQLC thiện chiến đă từng chiến đấu bên nhau hai tuần lễ qua nhờ tài di chuyển tàng h́nh nên đă rơi vào thẳng tổng hành dinh của một Trung đoàn quân Bắc Việt. Lại một lần nữa trong ngày hôm nay, họ đă hành quân hữu hiệu đến nỗi kẻ thù chỉ có đủ thời gian để ló đầu ra mà thôi. Có vẻ như bọn chúng chưa ai biết chuyện ǵ sẽ xảy ra.

 

Điều đáng kể là cặp mắt cú vọ của Hobbs đă phát giác địch chỉ cách khoảng 50 mét đằng trước mặt. Được lệnh án binh bất động, cả hai Trung đội Lima lặng lẽ và đồng thời tiến chiếm các vị trí pḥng thủ, mọi cặp mắt chăm chú vào Hobbs. Với tạng người cao lớn và khỏe mạnh, Hobbs cố ḅ thật chậm vào cái trảng về hướng mục tiêu mà nếu thoáng nh́n chẳng ai có thể nhận ra đó là cái ǵ cả. Phải cần sự tập trung cao độ, tương tự như đọc các ḍng chữ nhỏ nhất của một biểu đồ xét nghiệm nhưng cuối cùng Đại úy cũng nhận ra mục tiêu đó, hay đúng hơn là ai đó. Vươn ra khỏi một cái hầm giao thông được đào khéo léo là một cái ngực và đầu của một tên lính Bắc Việt. Hắn đang chăm chú cúi người làm chuyện ǵ đó và không hề biết đối phương đang tới sát bên.

 

Đến lúc gần như là ngồi trên đầu tên địch kém may mắn kia th́ Hạ sĩ Hobbs chồm xuống nắm lấy hắn một cách không thương tiếc, lôi ra khỏi cái hầm giao thông. Thật hệt như trong cuốn phim hoạt h́nh gã mèo túm đầu chú chim con lôi ra khỏi tổ. Điểm khác biệt duy nhất là Hạ sĩ Hobbs không có ư định ăn thịt kẻ địch. Nếu chuyện này không xảy ra tại Vùng I chiến thuật năm 1967 th́ chắc mọi người sẽ cho là chuyện giỡn trước cảnh một tay TQLC Hoa Kỳ to lớn túm chặt một tên bộ đội Bắc Việt nhỏ bé dăy dụa v́ sự sống c̣n, một người con của “Cách Mạng,” một loại chuyên viên điện đàm chuyên nghiệp và được huấn luyện kỹ lưỡng chỉ có thể thấy được trong các đại đơn vị. Hắn đang chăm chú lắng nghe máy truyền tin (tai c̣n đeo máy nghe) và gơ mật mă Morse trên cái bàn máy đặt trên gối cho cấp trên đâu đó ở xa th́ bị quấy rầy một cách thô bạo bởi một “tên chó hoang đế quốc.” Mặc dù cố giăy dụa giằng co nhưng sức hắn kém xa Hạ sĩ Hobbs. Vả lại lúc này Hobbs có thêm đồng đội giúp sức nên kềm chế hắn một cách dễ dàng.

 

Sau khi bắt được tù binh truyền tin Bắc Việt đưa về Trung đội 3 với mục đích giải giao cho hậu phương để thẩm vấn th́ Đại đội Lima phát hiện được thêm chuyện thứ hai. Trong một cái trảng khác ngay sát khu vực có các giao thông hào là một đống  ba-lô chất cao ngất, ít ra là phải 500 chiếc, có lẽ cònnhiều hơn nữa. Đối với các TQLC với quân số quá ít ỏi th́ đống quân trang này trông như một hòn núi Suribachi (Iwo-Jima) nhỏ. Đối với họ, nó quá lớn đến nỗi nếu chúng không thay đổi th́ chắc phải vẽ lại bản đồ v́ trông giống như một địa h́nh có thật. Ḍng suy nghĩ của Hạ sĩ Hobbs cũng giống như của mọi người: “Bọn chó đẻ chủ nhân của đống ba-lô này đâu rồi? Phe ta có được bao nhiêu mống…?” Sự căng thẳng chung của Lima lên cực độ. Tất cả mọi người dù mệt mỏi hay sợ hăi đến đâu cũng đều tỉnh cả người.

 

Tuy nhiên, một lần nữa, yếu tố được huấn luyện đầy đủ đă bắt nhịp với TQLC Lima. Theo bản năng, không cần phải nhiều lời hay phải đợi có lệnh, các TQLC lập tức gắn lưỡi lê lên mũi súng và sắp hàng di chuyển qua cái địa h́nh lạ lùng đầy chiến lợi phẩm của đối phương mà chẳng thấy bóng dáng bộ đội Bắc Việt ở đâu. Họ cảm thấy đang bị theo dơi. Những tiếng động văng vẳng chỉ là tiếng di chuyển lặng lẽ của những chiến binh chuyên nghiệp đang tiến bước vụng về nhưng có chủ đích sẵn sàng khi có đụng độ. Mọi người đều biết sự im lặng sẽ không kéo dài và mỗi bước chân sẽ đưa đám lính TQLC ít ỏi đến gần cái vực thẳm họ biết ở đâu đó nhưng không h́nh dung ra được. Họ chỉ biết sẽ vượt đến đó một khi trận đánh bắt đầu mà thôi.

 

Với quân số hai Trung đội, một phần ba khả năng tác chiến c̣n lại cùng với bộ phận súng nặng c̣n án binh tại chảng ba của con đường ṃn nơi họ được chỉ thị phải trấn thủ, Đại đội Lima tiến lên được hơn 25 thước th́ địa ngục bùng nổ. Trận đánh bắt đầu thật dữ dội.

 

Bộ đội Bắc Việt rất hăm hở và trong một tích tắc dường như bọn chúng tung hết hỏa lực trước mặt Lima. Họ sử dụng đủ loại các súng trừ không lực; từ súng nhỏ, súng liên thanh, bích kích pháo, hỏa tiễn, đến lựu đạn. V́ nằm trong tầm ném lựu đạn nên Đại đội trưởng Lima chưa bao giờ thấy lựu đạn, loại do Trung cộng sản xuất nhiều như vậy. Kiểu lựu đạn này khác với loại cực mạnh của Mỹ có h́nh dáng tṛn dùng để ném như ném bóng chày hay ném cầu ṿng nhờ sức nặng của nó. Lựu đạn Trung cộng có vẻ giống như loại chày giă khoai tây của Đức quốc xă trong hai trận Thế chiến nhiều hơn. Khối chất nổ được gắn vào một cái cán gỗ nên kiểu này có lẽ dễ ném hơn của Hoa Kỳ. Không gian bây giờ đầy loại này bay tới tấp giống như những khúc gậy quay ḷng ṿng, chỉ khác một điều là đây không phải là một trận banh biểu diễn.

 

Hỏa lực của Đại đội Lima cũng hùng hậu không kém. Mặc dù chịu một số tổn thất ngay tức thời nhưng các TQLC vẫn giữ áp lực và tràn vào các vị trí của quân Bắc Việt. Đại đội Lima chiếm ngay được một số vị trí và dường như làm cho kẻ địch bắt đầu bị nao núng.

 

Đại úy Ripley không cần phải hỏi hay nói điều ǵ với truyền tin. Lúc trận đánh khởi đầu, không lực yểm trợ đă được yêu cầu ngay lập tức. Toàn bộ Đại đội Lima đều phải xung trận nên chẳng ai thắc mắc những chiếc A-4 Skyhawk ở đâu tới đây? Họ chỉ thấy tự dưng như phép lạ máy bay xuất hiện ngay trên đầu. Hoàng tử Hoa tiêu Henry, với sự giám sát của Đại úy Ripley, đã sát cánh với họ. Rất chặt chẽ.

 

Trận đánh tiếp diễn và chẳng có cách nào, hoàn toàn vô phương để Lima có thể rút ra được. Nếu ngưng giáp chiến và cố lui về vị trí Trung đội 3 đang án ngữ thì chắc chắn họ sẽ bị tiêu diệt. Cách hay nhất để đối phó trong trường hợp này chỉ là cố gắng diệt bọn Bắc Việt trước khi chúng diệt Đại đội Lima.

 

Hầu như đúng lúc yêu cầu về phi pháo được chuyển về, mọi người ở tuyến sau, nhất là Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 3/3 đều lo lắng không biết chuyện ǵ đang xảy ra. Đại đội trưởng Lima phải thi hành các lệnh lạc khi cần thiết nhưng lúc này anh c̣n phải đôn đốc đơn vị và chưa có thời giờ để “đếm xác” địch quân. Trận chiến c̣n lâu mới xong.

 

Tiếng sấm rền của chiến đấu cơ đang bay đến gần rất nghe rất rơ và chóng vánh nhưng vẫn c̣n dài hơn cái chớp mắt khi các phi cơ xuất hiện vọt qua tàng cây rừng. Át tiếng động cơ phản lực và vượt lên trên mọi tiếng gầm rú là tiếng va chạm và tiếng rít kinh hoàng của kim loại với nhau khi những trái bom Mk-82 “Snake Eye” được thả xuống từ các giàn phóng dưới cánh máy bay. Mỗi trái có bốn cánh nhỏ bung ra nhằm làm giảm tốc độ của những trái bom 241 kí-lô, đủ thời gian cho những chiếc máy bay sát mặt đất tránh ra xa khi bom nổ.

 

Khối lượng hỏa lực bên phía quân Bắc Việt cũng mănh liệt một cách không ngờ. Với khoảng ước lượng 500 chiếc ba-lô chất thành núi mà Hạ sĩ Hobbs đă phát hiện, chắc chắn là chung quanh c̣n nhiều quân Bắc Việt lắm. Nếu đúng như vậy, tương tự như trường hợp có hẳn một đơn vị trung đoàn Bắc Việt họ đă phát hiện ra trước đó không lâu tại Khe Sanh, th́ số vũ khí trang bị chắc chắn có nhiều súng cối hơn, nhiều súng liên thanh hạng nặng hơn và hàng hàng lớp lớp kẻ thù hung hăn đang nổi giận. Không c̣n nghi ngờ ǵ là Đại đội Lima đang bị tràn ngập về quân số. C̣n chuyện bị áp đảo về khả năng tác chiến hay không c̣n phải xem lại.

 

Cuộc chiến trên bộ tại Việt Nam tùy thuộc vào các nhịp độ và chu kỳ rất khó nhận ra một khi trận đánh được khởi sự. Rất hiếm khi các đơn vị Hoa Kỳ nhận diện được kẻ thù ngoài trận địa. Bất kể là do họ khởi sự hay không, các cuộc chạm trán thường kèm theo một khối lượng hỏa lực khủng khiếp được tác động bởi phản ứng nóng nảy và nhu cầu áp đảo về hỏa lực. Chỉ khi nào t́nh thế tạm ổn và cấp chỉ huy được báo là sự hiện diện của kẻ địch chỉ ở mức độ những đơn vị nhỏ th́ vấn đề bảo toàn đạn dược mới được nghĩ tới. Một phản ứng chừng mực và đều đặn hơn có thể được táilập.

 

Cùng với việc phối hợp pháo binh và không yểm cần thiết, phối trí cho hai trung đội tiến lên phíatrước, lo di tản khỏi trận địa những binh sĩ nào thật sự cần thiết v́ thương tích, Đại úy Ripley c̣n rất ngại số lượng đạn dược cơ hữu của Lima đang cạn dần. Sự dồi dào của sức mạnh kỹ nghệ Hoa Kỳ, mức sản xuất của Detroit, Pittsburgh và Youngstown chẳng nghĩa lư ǵ nếu tất cả các thành quả đó c̣n nằm yên trong những kho bến cảng Cam Ranh hay kho tiếp vận ở Phú Bài. Điều này khiến vị chỉ huy của Lima có thể phải muối mặt v́ mặc dù đại diện cho một lực lượng quân sự hào hùng nhất của nước Mỹ, ông buộc ḷng phải lục lấyđồ tiếp liệu từ các xác chết và các binh sĩ bị trọng thương nhằm tiếp tục cuộc chiến.

 

Cuộc đụng độ ban đầu, mặc dù bị thương vong, cũng còn tương đối khả quan đối với Đại úy Ripley. Pháo binh và không quân hoạt động khá hiệu quả. Bộ đội Bắc Việt có vẻ bị chùn bước trước hỏa lực Hoa Kỳ. Tuy nhiên TQLC Lima hiểu rằng kẻ địch chỉ tạm thời lui về các vị trí pḥng thủ thứ hai để từ đó có thể sử dụng nhiều vũ khí yểm trợ hơn và phóng ra các cuộc phản công.

 

Đại đội Lima với Trung đội 3 c̣n án ngữ phía sau ở ngă ba đường ṃn, đồng loạt xếp hàng tấn công theo hướng Hobbs đă t́m ra. Vô t́nh Trung đội 2 nằm ngay trong đường nhắm của hai khẩu súng liên thanh Bắc Việt được ẩn dấu cẩn thận phía trước. Đây là loại đại liên hạng nặng có chân bánh xe và ghế ngồi cho xạ thủ do Trung cộng hay Liên sô sản xuất bắt chước theo mẫu của khẩu Maxim (thời đệ nhị Thế Chiến). Hai khẩu này bắt đầu nã đạn dữ dội vào Trung đội 2 TQLC.

 

Hạ sĩ Richard Strahl xuất thân từ Glendale, Arizona thuộc nhóm TQLC dù bị thương nhưng không chịu cho di tản. Anh làm truyền tin cho Trung đội 2 và đă quá hạn ba tháng trong chu kỳ nhiệm vụ 13 tháng, nhưng vẫn cảm thấy có nhu cầu phải hỗ trợ cho vị Trung đội trưởng chưa quen việc lắm. Thêm một chiến dịch nữa chắc đủ, theo ư anh. Sau nhiệm vụ kéo dài này trong rừng rậm, anh có thể rời Trung đội 2 với lương tâm yên ổn là đă làm tất cả những ǵ có thể làm được để truyền đạt lại kinh nghiệm học hỏi cho vị “Thiếu úy của ḿnh.” Sau công việc này, anh có thể hồi hương để cưới người con gái đang chung thủy chờ đợi và cùng chung sống hạnh phúc măi măi bên nhau.

 

Thiếu úy Heekin và binh sĩ Trung đội 1 thành công khi đánh kẻ thù vào cánh sườn. Trận đánh diễn tiến từng phân một, từ các trảng trống qua các khu rừng rậm rồi lại tiếp vào khu trống. Trong lúc cả Đại đội Lima rượt đuổi kẻ địch, Trung đội 2 tiến vào một khoảng trống. Thật không may cho Trung đội trưởng Thiếu úy Butch Goodwin và tay truyền tin trung thành dày dặn kinh nghiệm. Họ bị rơi vào tầm nhắm một trong những loại súng kiểu Maxim đó. Một loạt đạn dài nhắm đúng đă lia trúng họ ngay khi cả hai từ trong rừng bước ra khoảng trống. Thiếu úy Goodwin và Hạ sĩ Strahl bị tử thương ngay tức khắc. Trận đánh vẫn tiếp tục không gián đoạn ở cự ly rất gần.

 

Trong khi đó, mọi người tại bộ chỉ huy Trung đoàn và Sư đoàn đă có thể nghe được mọi sự trao đổi giữa các TQLC đang chiến đấu, cũng như hàng loạt các yêu cầu yểm trợ hỏa lực gởi về. Cuộc hành quân của Đại đội Lima hiện đang là trận đánh lớn duy nhất đang diễn ra trên Vùng I Chiến Thuật. Chẳng có ǵ hứng thú để mà theo dơi cả. Một số  TQLC đă thực sự ngă xuống. Những người khác th́ đang mải chiến đấu, rơ ràng là với một lực lượng đối phương đông gấp bội Đại đội Lima. Những người ở hậu phương có thể biết là chuyện lớn đang xảy ra và họ bắt đầu làm việc với ḷng quyết tâm hơn nữa để mang đồ tiếp vận cần thiết cũng như các nguồn yểm trợ hỏa lực đến nơi nào đang cần. Các trực thăng tản thương đang trên đường bay vào vị trí Lima. Trung Tâm Không Yểm Trực Tiếp (Direct Air Support Center) điều động tất cả các máy bay A-4 và F-4 có sẵn về nơi Lima đang đụng độ.

 

Sự xuất hiện đột ngột của Chuẩn Tướng Michael Patrick Ryan trên chiến trường vào khoảng xế trưa ngày 02 tháng 3 năm 1967 là một phước lành nhưng cũng là mối bận tâm cho TQLC. Với tư cách là phụ tá Sư đoàn trưởng Sư đoàn 3 TQLC và sĩ quan thâm niên của Quân đoàn I, tướng Ryan thuộc thành phần chọn lọc trong các sĩ quan cao cấp TQLC có kinh nghiệm bản thân đáng kể trong cả Thế Chiến Thứ Hai lẫn Chiến Tranh Triều Tiên. Không có ǵ phải nghi ngờ rằng trong nhóm những người đó, tướng Ryan thuộc vào thành phần lão làng và nòng cốt. Trường phái cổ điển của TQLC tin rằng khả năng chỉ huy phải thông qua thực hành tại chỗ và phải tự tay ḿnh thực hiện. Do đó ông biết rằng chỉ có thể hiểu mọi chuyện không phải bằng cách nghe ngóng các đoạn điện đàm ở phía sau hay bay trên trời bằng trực thăng chỉ huy mà phải có mặt tại tại chỗ nơi các Đại đội, Trung đội và Tiểu đội đang đụng độ trực tiếp với kẻ thù.

 

Vào tháng 11 năm 1943, với cấp bậc Thiếu tá, 27 tuổi thuộc Sư đoàn 2 TQLC, Michael Patrick Ryan được công nhận đă góp phần vào trận chiến thắng đặc biệt đẫm máu tại Tarawa nhờ tài chỉ huy và ḷng dũng cảm. Ryan đă tập hợp được một Tiểu đoàn hỗn hợp từ những Đại đội bị thiệt hại sau khi đổ bộ xuống bờ biển dưới hỏa lực tàn sát và thảm khốc của quân Nhật. Hành động của Thiếu tá Ryan đă giúp làm giảm áp lực đang đè lên Trung đoàn 2 TQLC của Đại tá Shoup và giúp quân Mỹ lấy lại được thế thượng phong. Có người tin rằng nếu không có sự chỉ huy của Thiếu tá Ryan, chiến thắng tại Tarawa chắc chắn đă phải trả bằng một giá đắt hơn. Do công lao trong khoảng thời gian 76 giờ tại địa ngục đó, Thiếu tá Ryan đă được tặng thưởng Huân Chương Hải Quân. Ông năm nay đă 51 tuổi, một vị tiền bối nếu so sánh với các TQLC của Đại đội Lima. Thật nói không ngoa là đối với các TQLC đă từng biết ông, tướng Ryan là một nhân vật huyền thoại của TQLC vào thời điểm năm 1967.

 

Đại úy Ripley đang bận túi bụi khi tướng Ryan bay đến mà không thông báo trước nhằm đích thân thị sát mặt trận. Trung đội 1 và 2 của Ripley đang đụng độ nặng với bộ đội Bắc Việt một hồi lâu rồi. Tổn thất phe ta đă khá nặng nề mà c̣n đang chờ trực thăng tản thương lúc tướng Ryan đến thăm các vị trí tạm của Lima. Trong lúc tiếng súng vẫn c̣n đang bắn nhau giữa hai bên th́ tướng Ryan sánh bước cùng Đại úy Ripley rảo qua các xác chết của TQLC và địch quân lẫn lộn nhau trên chiến địa hiện nằm trong tay TQLC Hoa Kỳ.

 

Có lẽ cảnh tượng rùng rợn nhất trên mảnh đất bé xíu mới chiếm được của TQLC là khẩu liên thanh loại Maxim có bánh xe, đúng chiếc đă bắn chết Thiếu úy Goodwin và Hạ sĩ Strahl. Khẩu súng này đă bị phá hủy gần một tiếng đồng hồ trước đó bởi một quả lựu đạn tay phốt-pho trắng mà lính TQLC gọi là “willy-peter” hay “willy-pete.” Tay xạ thủ Bắc Việt vẫn c̣n đang ngồi dán ḿnh vĩnh viễn trên ghế, ngay cả trong cái chết vẫn cố gắng nhả đạn hướng về phía tấn công của TQLC. Sự kiện khẩu súng đă bị phá hủy bằng lựu đạn cầm tay trong lúc cận chiến chứng tỏ là trận đánh hết sức khốc liệt và tổn thất cao.

 

Mặc dù vừa trải qua một ngày đặc biệt khó khăn, và các TQLC Đại đội Lima c̣n chưa hết căng thẳng, nhưng sự hiện diện của cái thây ma da thịt c̣n bốc khói mà trước đó còn là một con người, và mùi hôi của da thịt bị đốt cháy trộn lẫn với hóa chất nào đó của trái lựu đạn willy-pete gây ra một cảm giác khá lạ lẫm. Cảnh tượng này đập vào giác quan mạnh hơn và nhấn mạnh toàn bộ trận chiến là một cái ǵ đó vô lư và siêu thực. H́nh ảnh tay xạ thủ bị chết cũng tạo cho các TQLC một cảm xúc kỳ lạ phảng phất tính phục thù và hài ḷng. Một t́nh cảm cá nhân đă trả được mối thù, nhất là đối với những người trong Trung đội 2.

 

Hàng đống thiết bị của địch quân nằm vương văi khắp chiến trường, hầu hết bị hất văng lung tung bởi cường lực nặng của không tập và pháo binh mà Ripley đă gọi đến. Ông tướng đă ra lệnh cho các TQLC từ trên trực thăng là cố bảo quản những chiến lợi phẩm quan trọng, nhất là cỗ máy truyền tin lớn do Trung Cộng sản xuất c̣n nguyên vẹn để mang về phía sau cho t́nh báo khám xét.

 

Trong lúc duyệt sát tuyến pḥng thủ với ông tướng, Đại đội trưởng Ripley vẫn tiếp tục tham mưu và động viên tinh thần binh lính TQLC, bảo đảm là các đường liên lạc được thông suốt, và đạn dược được chia lại từ những người đă hi sinh hay bị trọng thương không thể chiến đấu được nữa. Những người bị thương nhẹ, trong thời điểm này chiếm một tỉ lệ cao trong quân số của Đại đội Lima vẫn tiếp tục cầm súng và rất ít, hay là không có một ai màng đến chuyện được tản thương đi.

 

Tướng Ryan thị sát toàn bộ chiến trường. Ông khá quen thuộc với cảnh chiến đấu cùng cực v́ đă từng ở vào những hoàn cảnh tương tự. Trong lúc hai người tiếp tục đi thanh tra và chậm răi trở về vị trí chiếc trực thăng của viên tướng đậu trên băi đáp tí hon ngay trung tâm cái trảng th́ cuộc tṛ chuyện tập trung vào Đại đội Lima phải làm ǵ. Ông tướng hứa sẽ t́m mọi cách để tăng cường hỏa lực yểm trợ và tăng viện. Ông biết đây là một cuộc đụng độ lớn và Đại đội Lima đang đối chọi với một lực lượng lớn hơn rất nhiều. Tướng Ryan nhận ra sự thiệt hại về phía TQLC nhưng ông cũng thấy đây là cơ hội có thể tiêu diệt bộ chỉ huy của một đơn vị cấp trung đoàn Bắc Việt.

 

Khu vực hiện thuộc quyền kiểm soát của TQLC rơ ràng là một kho tàng chiến lợi phẩm đầy trang thiết bị của bộ đội Bắc Việt, hầu hết c̣n trong thùng đựng từ xưởng sản xuất đưa ra sẵn sàng để được sử dụng. Những cái thùng và hộp c̣n nguyên vương văi khắp nơi cùng với hàng đống vũ khí, đồ tiếp liệu y khoa, ba lô, đủ mọi thứ chỉ trừ không có bóng dáng các cán binh Bắc Việt ở đâu.

 

Họ bước gần đến chiếc trực thăng đang chờ với máy c̣n nổ ḍn. Phi công nhận ra họ và vội vàng sửa soạn cho chuyến bay. Động cơ cánh quạt quay tít lên. Át tiếng rú của con chim sắt đang chực phóng lên, Tướng Ryan và Đại úy Ripley trao đổi những câu đối thoại cuối cùng:

 

“Anh nhắm giữ được vị trí này không, Đại úy Ripley?”

“Dĩ nhiên là được, thưa Thiếu tướng, chúng tôi giữ được.”

“Tôi sẽ chuyển hết các hỏa lực yểm trợ sẵn có của vùng I cho Đại đội Lima. Tôi sẽ yểm trợ tối đa hỏa lực cho anh.”

“Cám ơn Thiếu tướng.”

“Tiếp tục nhé Đại úy Ripley. Anh cừ lắm, skipper. Rất khá.”

“Vâng, thưa Thiếu tướng.”

 

Cánh quạt trực thăng đă quay hết cỡ trước khi ông tướng trèo lên. Ngay khi ông vừa đặt chân lên càng máy bay và chưa kịp ngồi xuống th́ tay phụ trách băi đáp đă giơ ngón cái ra dấu cho viên phi công. Vỏn vẹn vài giây đồng hồ sau máy bay đã cất cánh và thêm vài giây nữa là họ rời khỏi cái băi đáp tí hon và vượt qua khỏi tàng cây. Đại đội Lima lại đơn thân độc mã. Ngày c̣n dài và chưa hề xong đối với họ.

 

Mặc dù Ripley rất trân trọng sự hiện diện của tướng Ryan ngoài mặt trận nhưng ông cũng hài ḷng là không phải bận tâm đến sự kiện bọn Bắc Việt có thể nhắm vào một mục tiêu quan trọng như vậy. Ripley biết chắc bọn nó đang quan sát từ khu rừng rậm chung quanh và không muốn chúng chú ư đến đơn vị của ông nữa. Một chiếc trực thăng tư lệnh UH-1 to tướng màu xanh lục với động cơ c̣n quay tít chắc chắn sẽ là một miếng mồi quyến rũ cho đối thủ, giống như dán một tấm bảng “Đây nè” ngay giữa trán. Ripley không cần những chuyện này.

 

Vừa bay lên trời, tướng Ryan lập tức liên lạc trên mạng lưới điện đàm để t́m hết cách gọi hỏa lực yểm trợ, tiếp viện đồ tiếp liệu và nhân sự, cũng như di tản thương binh. Đại đội Lima đang cần tất cả những thứ đó và ngay lập tức.

 

Cuộc giao tranh giữa Đại đội Lima và bộ đội Bắc Việt vẫn tiếp diễn khốc liệt, không thương tiếc nhưng với nhịp độ tương đối chậm hơn lúc khởi đầu. Một phần lư do cho những lúc tạm lắng, ngoài chuyện hết đạn dược có lẽ cả hai bên đang bị lâm vào c̣n có nguyên nhân là tất cả mọi người đều đã kiệt sức.

 

Chẳng bao lâu sau th́ trực thăng của tướng Ryan bay trở lại ngay trên đầu họ. Trong lúc trực thăng c̣n đang treo trên bãi đáp th́ John Ripley chạy tới phất tay ra dấu phải bay đi ngay. Ripley biết là bọn Bắc Việt sẽ không bỏ lỡ cơ hội thứ hai này để bắn hạ chiếc trực thăng và một số TQLC quanh đó.

 

Về t́nh h́nh tại Trung đội 1 th́ mọi người trong lúc này, có lẽ kể cả tụi Bắc Việt nữa, đã gần như cạn sạch cả adrenalin và đạn dược. Không một ai, dù là người khỏe nhất, có thể tiếp tục duy trì cái nhịp độ như lúc đầu cho đến nay. Ngay trước khi trực thăng của ông tướng bay trở lại th́ có nguồn tin là Tiểu đoàn 3/3 đă trực thăng vận được một số tăng viện, nhặt nhạnh từ các bộ phận hành chánh và yểm trợ từ hậu cứ. Họ được thả xuống một băi đáp phía sau xa hơn vị trí hiện nay của Đại đội Lima. Ripley vội gọi điện thoại cho Trung đội 1 điều một người xuống dọc con đường ṃn để đón họ lên.

 

Quân số Trung đội 1 hiện trải ra khá mỏng. Trung đội 2 sát bên sườn trái án ngữ sâu xuống thêm khoảng một trăm thước nữa. Ban chỉ huy của Trung đội 1 gồm Thiếu úy Heekin, Thượng sĩ Witkowski và Hạ sĩ Goggin, trấn thủ ở vị trí thuận lợi nhất để kiểm soát t́nh h́nh, tức vào khoảng 10 thước phía sau và ở khoảng giữa Trung đội. Giống như các đồng đội khác, cả ba đều bở hơi tai. Trong thoáng chốc, cuộc giao tranh tạm dừng và đơn giản là họ đã gục tại chỗ để nghỉ ngơi.

 

T́nh trạng mong manh của Đại đội Lima chỉ c̣n kết dính lại bằng sức mạnh của ḷng quyết tâm và ư chí chung. T́nh h́nh có vẻ như mọi thứ sắp sửa đồng loạt vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Khi nghe tin quân tiếp viện đă đến, Ripley và một nhân viên truyền tin của anh chạy vội ra chỗ trực thăng của Thiếu tướng Ryan sắp đáp để bảo họ rời ngay. Đúng lúc đó th́ sự nhanh nhẹn của Hạ sĩ Goggin có lẽ đă cứu mạng sống của chính anh.

 

Là một “bô lăo” của Trung đội 1, Thượng sĩ Witkowski chỉ trạc 30 hoặc 32 tuổi là cùng. Hạ sĩ Goggin thấy ngay là Thượng sĩ “Ski” và Thiếu úy Heekin đều đă kiệt sức cả rồi. Do đó, đáng lẽ Thượng sĩ “Ski” là người thích hợp nhất để ra phía sau đón tiếp viện th́ Hạ sĩ Goggin t́nh nguyện: “Đừng lo Thượng sĩ, để em đi đón họ cho…”

 

Thiếu úy Heekin và Thượng sĩ “Ski” c̣n đang nằm phục dưới đất. Goggin, vai đeo cái máy Prick 25, dựa lưng vào cành cây nhỏ để làm giảm sức nặng cái máy truyền tin đang đè nặng trên vai. Sau đó anh ngồi dậy bước ra phía sau với bộ ống nghe vẫn c̣n gắn trên nón sắt. Chuck Goggin chưa đặt xong bước đầu tiên th́ đă nghe tiếng “ụp ụp” quá quen thuộc của bích kích pháo bắn đi át cả tiếng vùn vụt của cánh trực thăng đang quay. Lúc đó Đại úy Ripley c̣n đang cố phất hiệu cho trực thăng bay đi. Goggin vội vàng nhào xuống, nghĩ rằng anh và mọi người chung quanh đang là mục tiêu của bọn đề-lô Bắc Việt gần đó. Ngay đằng trước khoảng trống nhỏ mà Thiếu úy Heekin, Thượng sĩ “Ski” và anh đang ẩn núp có một số thùng nước cỡ năm gallons có lẽ do ai đó trong toán tiếp viện mang lên trước kia. Miệng cầu trời là những cái thùng c̣n đầy nước để hấp thụ bớt các mảnh đạn khi anh nhào qua phía bên kia, Hạ sĩ Goggin vừa chạm đất th́ cùng lúc đó một quả đạn cối bắn trúng chỗ núp. Thực ra thì đó là những can nước không, nhưng anh đã đủ xa nơi trái pháo rớt xuống. Cảm giác cháy bỏng bên cổ chân trái khiến Goggin biết là anh đă bị trúng miểng. Anh bị thương nhưng không nặng lắm. Sau một giây bàng hoàng anh ngó về phía Thiếu úy Heekin và Thượng sĩ “Ski.” Họ đã không được may mắn như anh.

 

Loạt bích kích pháo vừa qua đă rơi xuống gần họ hơn. Không đầy một phút sau khi Goggin nhào đến Thiếu úy Heekin th́ anh biết Heekin đă ra đi. Thượng sĩ “Ski” có vẻ cũng sắp cùng chung số phận.

 

Đợt pháo kích làm tê liệt Trung đội 1 đă được thực hiện hoàn toàn chính xác. Không ai chối căi là bọn Bắc Việt sử dụng súng cối rất giỏi. Cùng với loạt pháo kích đó là một đợt khác quá gần đến nỗi Đại úy Ripley thấy cả những trái đạn súng cối địch với màu sắc đặc thù chậm răi bay lên cực điểm đạn đạo rồi thong thả rơi xuống vị trí của Ripley. Anh chắc chắn là một trong những trái đạn đă rơi xuyên qua như phép lạ cái cánh quạt trực thăng đang bay của Thiếu tướng Ryan. Tay trưởng cơ đă chất đầy y cụ tối cần thiết phía sau máy bay và đang bận đạp chúng xuống trong lúc máy bay c̣n đang lơ lửng vài thước trên mặt đất. May mắn thay, viên phi công giữ trực thăng vừa đủ cao do đó khi viên đạn nổ anh ta không bị thổi tung trên không. Anh nhận ra t́nh thế hiểm nghèo và tống ga vọt lên trời tránh ra khỏi vùng nguy hiểm.

 

Đại úy Ripley và viên truyền tin mải cố gắng ra hiệu cho trực thăng bay đi để kẻ thù không c̣n cái mục tiêu khổng lồ nhắm vào th́ lại không được may mắn như phi hành đoàn trên trực thăng của ông tướng. Trái đạn rơi xuyên qua cánh quạt trực thăng đang quay có vẻ đã nổ ngay trên một trong những thùng thuốc men bên dưới. Tay phi công trực thăng đă nhanh nhẩu lái nhanh ra khỏi vùng rồi.

 

Nhiều trái đạn rơi xuống nữa. Một trái rớt trúng làm bắn tung Đại úy Ripley và tay truyền tin lộn ngược đầu trên không, tai c̣n đang đeo máy nghe và miệng như thể vẫn c̣n đang liên lạc điện đàm. Cả hai rơi xuống đất cách một khoảng xa. Cơn bàng hoàng ban đầu làm họ mất hết phương hướng. Đối với Lima “đích thân,” cảm giác đầu tiên là anh đă bị thương nặng rồi. Bị tung lên trời và trúng miểng ở bên sườn trái, Đại úy Ripley rơi xuống đất phía bên phải với cái báng súng nằm giữa anh và mặt đất của vùng I Chiến Thuật.

 

Anh bị găy liền mấy bẹ xương sườn. Cảm giác đau đớn ngay lập tức cả hai bên ngực làm anh có cảm tưởng đă bị bắn xuyên táo gọn ghẽ. Tay truyền tin th́ máu me đầy người. Lắc đầu để xua đi cơn bàng hoàng, Ripley hoàn hồn là anh chưa chết nhưng không kịp ngăn một tay truyền tin khác chạy lên kiểm tra t́nh h́nh và la lối trong máy rằng: “Xếp bị trúng đạn rồi! Xếp bị trúng đạn rồi!”

 

Hạ sĩ Goggin nghe được điện đàm báo tin số phận của xếp và tin ngay là thật mà không kịp kiểm chứng lại. Thiếu úy Goodwin đă bị ngă trước đó rồi. Thiếu úy Heekin và Thượng sĩ “Ski” cũng đă tử trận, tất cả sĩ quan chỉ huy coi như đă ra đi. Trong khung cảnh đất trời rung chuyển chung quanh, Chuck Goggin – ngay cả tay TQLC lạc quan và tự tin nhất này – cũng phải phân vân trong chốc lát. Sau đó anh buột miệng: “Chúa ơi! Họ đi cả rồi. Chúng ta chắc không qua nổi con trăng này đâu. Không xong rồi…” Rồi anh nh́n kỹ lại và nhận ra phía dưới viên “Đích thân” Lima 6 đang gượng đứng lại được. Bóng mây nghi ngờ tan dần.

 

Trong khoảng thời gian cái thông tin sai lạc được loan đi th́ tiếng súng nổi dậy dường như mãnh liệt hơn. Bọn Bắc Việt chắc hẳn đã nghe được. Mặc dù người chỉ huy đă thật sự bị văng lên trời rồi gượng đứng lên được nhưng sự tác hại đă xảy ra. Bọn lính Bắc Việt giống như lũ cá mập đang lượn quanh chờ cú giết cuối cùng.

 

Các chiến binh TQLC trong Đại đội Lima nếu c̣n thở và bấm c̣ súng được đều phải chiến đấu cho sự sống c̣n của chính họ và liều ḿnh vào trận đánh chỉ trong tầm sát hại năm thước quanh những quả lựu đạn Chi-com hay lựu đạn công phá (HE) của Mỹ. Đối với các Tiểu đội trưởng th́ khoảng cách có lẽ xa hơn gấp ba hoặc năm lần và đối với trung đội trưởng th́ rộng hơn một chút. Đại đội trưởng th́ nhiệm vụ vô cùng nặng nề trong cái thế giới viễn ảo khoảng 150-200 thước anh chịu trách nhiệm. Tuy mới bị thương khá nặng nhưng Đại úy Ripley vẫn nắm vững t́nh thế chỉ huy như một phép lạ nào đó.

 

Chuck Goggin, mới được thăng Hạ sĩ hai ngày trước đây, c̣n quá non đối với ba tay Tiểu đội trưởng nhưng có cái nhanh trí cho rằng bọn Cộng sản đang nghe lén các cuộc điện đàm. Cường độ của hỏa lực địch tăng mạnh ngay sau khi tin vị chỉ huy bị trúng đạn được loan đi không thể là do t́nh cờ được. Điều cuối cùng Goggin không muốn bọn Bắc Việt biết là Thiếu úy Heekin cũng đă bị chúng giết chết rồi. Nhưng Đại úy Ripley cần phải hay tin này. Và ông ta cũng cần phải biết Chuck có khả năng nắm quyền thay thế. Ít nhất tạm thời lúc này.

 

Trong hoàn cảnh này th́ tuyến pḥng thủ của Đại đội Lima c̣n tương đối thẳng và vững vàng một cách đáng kinh ngạc. Xuyên qua trảng trống và mảnh rừng gẫy nát đầy bụi tạo ra bởi chất nổ, Goggin nhận ra viên xếp khoảng chừng 100 thước phía dưới pḥng tuyến, đang chỉ huy binh lính và phối hợp hỏa lực yểm trợ. Chuck Goggin vụt chạy tới. Anh chạy tưởng chừng như mạng sống anh trông cậy vào điều đó. Và thật đúng như vậy. Cuộc đàm thoại giữa hai người hết sức ngắn ngủi. “Xếp ơi, Thiếu úy và Thượng sĩ Ski đi rồi. Em thay được lúc này…”

 

“Goggin, Trung đội 1 giao cho anh. Coi chừng hai bên sườn. Đừng để bọn nó đánh ngang sườn!” Chỉ có vậy thôi. Goggin chạy vội trở về Trung đội 1.

 

Kể ra th́ Đại úy Ripley không cần phải dặn ḍ Hạ sĩ Goggin phải canh chừng mạn sườn v́ mọi người đều đă rơ. Hạ sĩ TQLC Charles Francis Goggin, mới chỉ 13 tháng gia nhập TQLC đă nắm quyền chỉ huy phần sống sót c̣n lại củaTrung đội 1. Anh đă trở thành “đích thân” Lima 1.

 

Chuck Goggin, bây giờ là Trung đội trưởng, biết trách nhiệm và quyền hạn anh đă tăng lên nhiều hơn. Anh nắm vững nhiệm vụ trước của anh và tầm quan trọng của truyền tin đối với một Trung đội. Anh gọi xuống tuyến dưới ven rừng nơi mà quân số c̣n lại của Trung đội 1 đang kháng cự lại quân địch đang ẩn kỹ. Anh nhắm vào binh nhất George Petri, một tay TQLC xuất thân từ Brooklyn. Goggin biết là tay này khá cứng cỏi và vững vàng trong mọi t́nh huống tồi tệ nhất. Cuộc trao đổi chỉ dài hơn cuộc nói chuyện với Đại úy Ripley một chút.

 

Hạ sĩ Goggin ra lệnh: “Petri, lên đây ngay!”

 

“Sao vậy?”

 

“Thiếu úy Heekin ngă rồi. Xếp mới giao Trung đội cho tao và tao cần truyền tin.”

 

“Tôi đâu có biết cách nói điện đàm.”

 

“Mày đừng lo. Vác cái máy. Để tao nói.”

 

Chỉ có vậy thôi.

 

Với tư cách truyền tín viên cho Trung đội 1, Hạ sĩ Goggin vẫn luôn là người biết được nhiều chuyện hơn hết trong các đồng đội. Anh là người chuyển tin đi và anh cũng là người nhận các tin tức về. Anh c̣n là người của Trung đội 1 có nhiệm vụ theo dơi tất cả các cuộc điện đàm trong Đại đội.

 

Chỉ cần một thời gian ngắn th́ một nhân viên truyền tin mặc dù thông minh vừa phải thôi – cũng có thể đánh giá được các hành động và tâm tính những nhân vật mà anh thường nghe. Sau một thời gian dài hơn nữa th́ đừng ḥng mà họ qua mặt nổi một nhân viên truyền tin lành nghề. Mức độ sợ hăi hay bực bội của một cấp chỉ huy khi ra lệnh qua điện đàm đều biểu lộ ra rơ ràng với một tay truyền tin lăo luyện. Làm nhiệm vụ truyền tin giống như là tham gia vào một mối liên hệ kỳ cục giống như vợ chồng vậy. Do đó, nhân viên truyền tin thường phải “ăn ngủ” với các “nàng dâu,” phải nh́n mặt mũi họ không phấn son trang điểm mỗi buổi sáng, ngày nào cũng vậy. Nhân viên truyền tin hiểu rơ từng mặt mạnh và nét dị hợm của mỗi sĩ quan chỉ huy cũng như các tay truyền tin khác trong cùng mạng lưới điện thoại. Sự căng thẳng thường xuyên không dứt của chiến tranh không cách nào dễ nhận thấy hơn là nghe họ liên lạc với nhau bằng điện đàm. Chia sẻ mạng lưới điện thoại, đặc biệt trong các t́nh thế cùng cực, trên thực tế là cơ hội để thấu hiểu tâm tư t́nh cảnh của mỗi người trong mạng lưới.

 

Trong nhiều mặt mà Hạ sĩ Goggin kính trọng vị chỉ huy Đại đội mà anh thường xuyên quan sát hay nghe qua điện thoại là trong t́nh thế khẩn trương, đặc biệt nóng bỏng như hôm nay th́ “đích thân” Lima 6 tỏ ra là người điềm tĩnh nhất. Tuy mới chỉ là lính TQLC trong ṿng có 13 tháng nhưng Goggin cũng đủ già dặn để nh́n ra là mức độ tự tin hay sợ hăi của sĩ quan chỉ huy đă tác động đến kết quả của trận đánh. Vào cuối chiều  ngày 2 tháng 3, 1967 đó, mặc dù bị thương tích, kiệt sức, cả Đại đội tan tác nhưng Đại úy Ripley vẫn tỏ ra không chút nao núng, hay ít nhất là không hề có dấu hiệu chịu thua. Goggin, một người mới được thăng cấp thành Trung đội trưởng Trung đội 1 nhận xét như vậy.

 

Chẳng ai có thời giờ mà cành nanh Hạ sĩ Goggin c̣n kém thâm niên hơn các Tiểu đội trưởng mà anh chỉ huy cả. Hoàn cảnh là như vậy và cũng không ai hơi đâu chỉ trích hay ganh tị. Cuộc chiến tiếp diễn, thỉnh thoảng có những lúc tạm dừng hay tạm lắng, có vẻ như phù hợp với những lúc cần tiếp tế, di tản thương binh hay đơn giản hơn là mọi người mệt mỏi và hỗn loạn cùng cực quá rồi. Có một lúc Đại úy Ripley đủ tỉnh táo để quan sát trong bao lâu th́ Đại đội hết đạn sau một đợt tiếp tế. Ripley nhận ra là họ cạn sạch đạn trong ṿng dưới năm phút đồng hồ.

 

Về phía quân đội Mỹ th́ đơn vị tăng viện trên bộ lớn nhất là Đại đội India, một trong các Đại đội khác của Tiểu đoàn 3/3. Họ đang di chuyển nhanh xuyên rừng t́m đường vào trận địa. Vào lúc buổi sáng khi đụng độ, sĩ quan hành quân Tiểu đoàn đă báo cho Ripley biết là Đại đội India cần tám tiếng đồng hồ mới vào tới nơi được. Trong lúc chờ đợi th́ Lima phải sử dụng những người c̣n lại của Tiểu đoàn như tài xế lái xe tải, nhân viên hành chánh, đầu bếp, nói chung tất cả những người nào đă từng tốt nghiệp San Diego hay Parris Island.

 

Giữa các chuyến trực thăng đáp xuống trên băi đáp vài trăm thước phía sau trận tuyến, nơi quân tiếp viện và đạn dược được mang tới, Chuck Goggin đă có trận cười lần đầu tiên trong ngày. Khi trực thăng tiếp tế đáp xuống bãi lần thứ tư hay thứ năm gì đó, Goggin nhận thấy một gă trẻ tuổi trèo xuống trực thăng trong bộ quân phục xanh lục sậm gồm quần láng coóng chưa phai màu và áo jacket c̣n mới tinh. Mắt hắn mở to v́ sợ hăi, mặt th́ trắng bệch chưa thấm sương gió rừng rậm. Hắn chính là một tên bạn từ trong trại huấn luyện và sau này đă trở thành nhân viên hành chánh. Anh chàng sắp sửa phải ăn lương chiến đấu thật sự, và phải sống với câu châm ngôn cũ của TQLC Hoa Kỳ là “Mỗi TQLC là một tay súng.” Cười thầm trong bụng nhưng cũng tôn trọng nỗi sợ hăi của anh lính chiến lần đầu tiên ra trận, mà lại là một thử thách quan trọng nhất sắp sửa phải đối đầu, tân Trung đội trưởng Trung đội 1 Goggin chỉ biết truyền đạt lại một ít kiến thức có thể san sẻ được trong lần tái ngộ ngắn ngủi này trước khi chuyển tên bạn thân ra tuyến đầu đụng độ.