Nhiếp ảnh gia Nguyễn Cao Đàm (1916-2001)

 

Ống kính của Ông đă được khép lại vĩnh viễn từ mùa Thu vùng Nam bán cầu, Sydney đă được 13 năm, nhưng với chúng tôi, những người con, cháu và nhất là với Mẹ tôi, ông vẫn c̣n ở đâu đó trong những tác phẩm nổi tiếng một thời. Những tấm ảnh quê hương sống động trong văn hóa Việt Nam.

Ngày Ông từ giă cơi đời, theo Mẹ tôi kể, Ông chợt như khỏe lại, đôi mắt tinh anh hơn nhiều, linh động nh́n theo Mẹ, dơi theo tất cả các hướng đi của Mẹ, như muốn thu lại h́nh ảnh Bà, mang theo với Ông vào vùng miên viễn. Cái nh́n thăm thẳm, tiếc nuối lạ kỳ. Mối t́nh của Bố Mẹ tôi quá đẹp đến mức hoàn thiện, để đến 1 năm sau khi Ông mất, ngày giỗ đầu, đứng trước một số đông họ hàng, bạn bè Ông đến dự, Mẹ tôi đă chẳng nói nên lời, chỉ biết mượn lời ca của một bài hát “Ngàn Thu áo tím” ( Hoàng Trọng &  Vĩnh Phúc) để nói lên tâm sự của Bà lúc bấy giờ.

Bà đă tỉ mỉ, thu thanh sẵn bài hát, chắc bà cũng hát đi hát lại nhiều lần, giọng hát của bà trong trẻo, mộc mạc, không tiếng đàn đệm. Giọng mẹ tôi như đang thủ thỉ, đang kể chuyện, thật chân t́nh, không hay như ca sĩ nhưng thật xúc động. Bà mở lên cho mọi người có mặt hôm ấy nghe. Lời hát như nói dùm cho Bà :

“….Từ khi xa anh, em vẫn yêu và nhớ.

Mà sao anh đi, đi măi không về nữa. Một bóng áo tím buồn ngẩn ngơ, khóc trong chiều gió mưa, khóc thương h́nh bóng xưa…

…Tháng năm càng lướt mau, biết bao giờ thấy nhau..."

Tôi không được dự ngày giỗ đầu của Bố tôi hôm đó, chỉ nghe Bà kể lại, tôi cũng có thể đoan chắc rằng, ai nghe cũng rưng rưng gịng lệ.

Từ đấy, mầu tím u buồn kia cứ theo tôi, như mầu của chia ly, thương nhớ. Mỗi lần nghe ai hát bài này, tôi lại nhớ đến Bố Mẹ tôi, thương ông bà biết bao.

Năm nay, hai chị em tôi bay từ Los Angeles sang Sydney dự đám giỗ Ông, mừng là Mẹ tôi vẫn khỏe, cùng chúng tôi ra thăm mộ Ông, mẹ tôi rất thanh thản nh́n ảnh Bố tôi trên mộ, rất thân yêu với thoáng một mầu tím trong mắt.

 

Bà Nguyễn Cao Đàm (ảnh Nguyễn Ngọc Dung)

 

Khung Trời Tím (ảnh Phạm Ngọc Lộ)

 

Trở về lại Los Angeles, tháng 6 hoa phượng tím nở đầy, mầu tím tưởng là buồn nhưng thật rực rỡ trong nắng. Đi ngang một căn nhà sơn mầu tím với cây hoa tím cổ thụ trước nhà, tôi đă ngất ngây với nó, nh́n hoa, nh́n nhà; mầu tím kia bỗng trở thành không phải là chia cách, không c̣n là buồn bă. Tôi sẽ nói với mẹ tôi rằng, bài hát kia như một kể lể xa xưa, Bố đă yên nghỉ, Mẹ vẫn khỏe, minh mẫn, điệu đàng, xinh đẹp, để cùng chúng tôi đón ngày Từ Phụ (Father’s Day) hàng năm.

Mến chúc Bố tôi, dù ở một phương trời nào, có một ngày ấm nồng t́nh cha con. Chúc những ông Bố trong nhà, một ngày Từ Phụ tươi đẹp, an lành.

H́nh ảnh và bài viết: Tư liệu gia đ́nh.

Phạm Ngọc Lộ & Nguyễn Ngọc Dung