Giáo sư Rubeinstein phụ trách chương tŕnh, người đă hiểu nhiều về hoàn cảnh đă cố gắng che chở cho tôi, cũng đă bị nhiều áp lực không thể dành một chỗ trống cho tôi trong một thời gian quá dài. Gọi điện thoại lên Albany mỗi ngày hầu như cầu khẩn xin phát bằng cấp , đến nỗi người trực tổng đài không muốn bắt máy trả lời. Tôi đă hai lần đi đến Albany trong khoảng thời gian đó để gặp giới hữu trách hỏi do chậm trễ nhưng tất cả mọi sự cố gắng của tôi đều vô ích.

 

Sau cùng tôi phải đi gặp trực tiếp trưởng khoa của bệnh viện tŕnh bày với ông về các sự việc trở ngại đă qua. Bác sĩ trưởng khoa sau khi nghe tôi kể, lấy làm ngạc nhiên vô cùng tại sao lại một chuyện như vậy đă xảy ra ở NY. Ông hứa sẽ xem xét lại hồ sơ và giải quyết vấn đề cấp tốc v́ không muốn tôi chậm trễ trong việc học tu nghiệp. Một lần nữa tôi cầu nguyện ơn trên xin đoái hoài giúp tôi trong t́nh thế tuyệt vọng nầy. Như lời hứa của bác sĩ trưởng khoa, một tuần lễ sau tôi nhận được bằng cấp hành nghề y sĩ của NY qua bưu điện, không một lời giải thích tại sao có sự chậm trễ như vầy.

 

 

 

Cùng các đồng nghiệp trong bệnh viện Kingsbrook Medical Center (1999)

 

 

Tôi bắt đầu vào chương tŕnh tu nghiệp trễ hơn nửa năm như thời gian ấn định, tháng giêng năm 1994 thay v́ tháng 7 năm 1993. Thời gian trôi nhanh, sau một năm chăm chỉ cố gắng học hành, tôi đă tốt nghiệp lớp hậu đại học ở Cornell MC vào tháng giêng năm 1995. Sau đó nhờ sự giới thiệu của bác sĩ Lộc I lúc đó đang làm part time ở ER cùng bệnh viện, tôi qua làm việc cho Kingsbrook Medical Center (1995-2000), rồi chuyển sang bệnh viện Lutheran MC từ năm 2000 đến nay.

 

*

 

 

Hướng dẫn các sinh viên nội trú thực tập

 

Thời gian qua nhanh như gió thổi mây bay. Sau bao nhiêu phong ba băo táp, cuối cùng tôi đă đạt được những điều tôi ước nguyện, một mái gia đ́nh an vui và đầm ấm, con cái ngoan ngoăn và học hành đàng hoàng, một nghề nghiệp vững chắc làm một người công dân tốt phục vụ cho xă hội và cộng đồng chỗ tôi sinh sống. So với bạn mỗi người một hoàn cảnh, cho đến giờ phút ghi chép lại cuốn hồi nầy tôi cảm thấy sung sướng măn nguyện với những cái ǵ mà với mồ hôi và nước mắt của tôi và gia đ́nh cùng chung sức để tạo dựng lên .

 

 

 

 

Vợ tôi và các con trong sinh nhật Lisa năm 1999

 

người đă thắc mắc hỏi tôi, với động nào đă thúc đẩy tôi viết lại trang hồi kư nầy.

 

Vào ngày 26/5/2011, tôi bị đụng xe vào buổi sáng trên đường đi làm và được chở vào bệnh viện để cấp cứu. May mắn khi bị tai nạn, tôi bị xuống đường cái đầu đă được che chở bởi cái backpack nên không bị tổn thương. Tôi bị chấn thương nặng xương sống, xương chậu, vai , đầu gối và chân phải, tôi bị ngất đi nhưng không bị hôn mê.

 

Nằm trên giường bệnh trong căn pḥng thuộc khu cấp cứu mới của bệnh viện sắp được hoàn thành, trong lúc chờ đợi làm các thủ tục chụp h́nh thử máu, tôi giật ḿnh lo  sợ v́ bấy lâu nay bận lo công việc sinh kế hằng ngày nên tôi đă không nghĩ đến những chuyện không may sẽ xảy ra cho tôi đối với gia đ́nh nhất con cái khi tôi qua đời. Dù cho các con thương yêu tôi mấy đi chăng nữa th́ trong một khoảng thời gian ngắn, bận rộn tất bật với cuộc sống, chúng nó từ từ sẽ quên và không c̣n biết cha chúng nó là ai và những sự cực khổ khó khăn mà cha mẹ chúng đă sống hy sinh để tạo dựng cho chúng được ngày hôm nay êm ả học hành mà đầu óc không phải suy nghĩ bận bịu nhiều về sinh kế.

 

Ông bà thường nói uống nước phải nhớ nguồn, dù các con tôi được sinh ra trên đất nước nầy nhưng trong người chúng vẫn mang ḍng máu con rồng cháu tiên của người Việt Nam anh hùng bất khuất. Bây giờ các cháu c̣n trẻ bận rộn với việc học hành nên chưa có th́ giờ nghĩ đến, nhưng một mai khi các cháu trưởng thành và ra đời, va chạm với cuộc sống, những lúc bị thất bại, bị đời chèn ép, lúc đó chúng tôi đâu c̣n sống trên thế gian nầy để che chở và chỉ dẫn cho các cháu.

 

Tôi hy vọng trong những giờ phút cùng cực đó các cháu sẽ nhớ lại những trang hồi nầy ngẫm nghĩ lại xem như cha mẹ các cháu vẫn c̣n bên cạnh để an ủi và nâng đở ủng hộ tinh thần cho các cháu để vượt qua những cơn sóng gió .

 

Với thời gian cuộc sống, tôi không hy vọng một ngày nào đó các cháu c̣n nghĩ hay nhớ đến đất nước tổ quốc Việt Nam thân yêu của tôi. Cuốn hồi nầy sẽ giúp các cháu thể trả lời với bạn về nơi chốn cha mẹ các cháu đă sinh ra và lớn lên ở một đất nước quá xa xôi và xa lạ với các cháu. Thêm vào đó, tôi cũng mong những ḍng hồi kư nầy sẽ giúp giải tỏa cho các cháu những thành kiến xấu về cha các cháu đối với gia đ́nh trong thời gian cha chúng nó phải bôn ba xa nhà tạo dựng tương lai và sự nghiệp.

 

Đối với bản thân, tôi đă phải chịu ngậm đắng nuốt cay để chịu đựng trong một thời gian dài về những tội lỗi oan ức người ta đă gán ghép cho tôi trong những ngày đen tối mất nước của năm 1975 mà chưa bao giờ có cơ hội giải bày. Nào đồng đội th́ nói tôi nằm vùng cộng sản nên không chịu di tản; nào cộng sản th́ kết án tôi Việt gian bán nước chỉ v́ tôi đă phục vụ cho cho đất nước tự do và miền Nam thân yêu của tôi.

 

 

Ba mẹ tôi tôi qua Mỹ thăm con ở New York

 

Gần đây, một người bạn mới quen gởi cho tôi một bài viết nói về sự tha thứ, trong đó có một lời khuyên khá hay: "Đừng để quá khứ làm ô nhiễm ảnh hưởng xấu đến tương lai, cái thuộc về quá khứ hăy để cho qua đi. " Nói th́ dễ nhưng làm rất khó. Tuy khó nhưng tôi cũng cố gắng dần dần tha thứ cho những kẻ đă làm khổ tôi. Hằng ngày, tôi cầu nguyện ơn trên giúp đỡ hỗ trợ tinh thần cho tôi để tha thứ người cũng như được người tha thứ.

 

Với cuốn hồi nhỏ này, tôi cũng c̣n một chút tham vọng nữa, thể hơi ngông cuồng một chút, là cuốn hồi nầy viết không những cho con cháu của tôi trong gia đ́nh mà c̣n sẽ được phổ biến. rộng răi đến bạn đọc bốn phương, nhất là những người trẻ tuổi có ước vọng chính đáng về tương lai nhưng cuộc đời đang gặp khó khăn trở ngại khó vượt qua; xin hăy xem đây như một người bạn đồng hành cùng cảnh ngộ, chia xẻ kinh nghiệm và tâm t́nh

 

 

 

 

Gia đ́nh tôi 2014

 

Để kết thúc những trang hồi kư nầy, tôi xin phép được dịch vài ḍng cảm nghĩ của Roy Clafin gởi cho tôi sau khi đọc những trang hồi này:

 

- Không có một chuyện ǵ có thể làm cho bạn lùi bước nếu bạn là một người can đảm và có nhiều nhiệt huyết .

-   Không một hoàn cảnh nào đă xảy ra trong cuộc đời của bạn có thể làm thay đổi được bản chất của bạn .

-   Bạn bẩm sinh là một người tốt và đầy nhiệt t́nh th́ dù cho phong ba băo táp có xảy ra chung quanh bạn, tinh thần và ư chí của bạn vẫn không hề bị suy chuyển .

-   Trong mỗi hoàn cảnh và cuộc sống có hai điều đáng nhớ là bạn lúc nào cũng cứng rắn hơn là bạn nghĩ và bạn không bao giờ bị cô độc.