Tìm Kiếm Bài Đã Đăng
Diễn Đàn Cựu Sinh Viên Quân Y
© 2016
Thời gian mới nhậm chức Đại Đội Trưởng, tôi sống trong doanh trại một thời gian ngắn, sau đó dọn ra phố chợ ở 'cho vui', trong căn nhà cuả Trung Tá Q. Ông này được thuyên chuyển sang Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn bên Cần Thơ nên cho tôi thuê cũng nhằm mục đích giúp ông giữ nhà.
Cùng sống với tôi là Trung Sĩ Liêm, một Hạ sĩ quan đã lớn tuổi, vừa là "cận vệ" (do đất Vĩnh Bình cũng không mấy an ninh), vừa giúp tôi trong các công việc lặt vặt như nấu cơm, giặt quần áo v...v
Trở ngại duy nhất là phương tiện liên lạc với gia đình ở Saigon. Vì không có điện thoại nên cứ vài ngày lại phải sang Bưu Điện gọi về nhà.
Sau gần một tháng chạy qua chạy lại như thế thì tôi có cơ hội quen cô trưởng phòng điện thoại vừa tròn 22 tuổi, vóc dáng xinh đẹp, rất xứng với cái tên Mỹ Dung và giọng nói ngọt ngào đặc biệt của người Miền Nam:
"Từ nay để khỏi mất công, em sẽ giúp anh nhận và gọi về nhà mỗi ngày".
Tôi rất ngạc nhiên không hiểu sao cô này lại 'chú ý' tới mình như vậy! Nhưng ngạc nhiên hơn nữa là thấy cô ta chưa đeo nhẫn cưới, chuyện tương đối hiếm ở một cô công chức xinh đẹp tỉnh lẻ.
Mẹ tôi mừng lắm vì hàng ngày nhận được tin tức về đứa con trai ngoài tiền tuyến vẫn an toàn, hứa sẽ có dịp đền ơn cô điện thoại viên "kỳ lạ" này, vì cô còn cho biết tôi sống rất... lành mạnh, và báo cáo cả những chuyện vặt vãnh như hôm đó tôi ăn sáng ở đâu, uống cà-phê quán nào !
Vốn tính lười biếng nên tuy mừng vì có người giúp liên lạc với gia đình, nhưng rồi tôi cũng quên hẳn cô ta. Cho đến một hôm từ vùng hành quân trở về thì thật ngạc nhiên khi thấy trên bàn cả một rừng trái cây: chôm chôm, sầu riêng, măng cụt... là những thứ tôi rất thích, nhưng chỉ ăn đại khái chứ chưa bao giờ mua nhiều đến thế.
Hỏi ông lính thì mới biết do Mỹ Dung mang sang cho, vì cô biết hôm nay tôi từ vùng hành quân trở về .
Do phép lịch sự, tôi đã mời Mỹ Dung sang chơi để ngỏ lời cám ơn. Nhưng quyết định 'lịch sử' này đã làm tình thế thay đổi hẳn, vì từ hôm ấy, mỗi buổi chiều sau khi tan sở, cô đều xách theo "gà mền" với đủ loại thức ăn đặc sản của Miền Nam, từ canh chua cá bông lau, cua rang muối, gà hấp bia 33 ... v...v ... đều do chính tay cô nấu.
Có lẽ đó là một thời gian hạnh phúc nhất trong đời lính vì đã quá chán "cơm hàng, cháo chợ", hoặc phải ăn những món rất dở, do một ông lính già nấu từ ngày này sang ngày khác.
Thanh niên độc thân mà lại phải đóng vai một "nhà tu" thật không dễ. Tình cảm của tôi dành cho Mỹ Dung chắc chưa phải là tình yêu, nhưng nếu ngày nào cô không đến thì vẫn cảm thấy "hơi" nhớ không khí của những bữa cơm gia đình.
Nhưng một hôm, tình hình đột nhiên trở nên bi thảm vì ông lính gãi đầu gãi tai nói với tôi:
- Thú thiệt, dzì thương ông thầy nên tui mới dám nói, ông thầy phải ... "tránh xa" cô Mỹ Dung ngay đi!
Rồi ông ta kể lể:
- Tại ông Thầy không biết thôi, chứ cả tỉnh lỵ đều biết "tiểu sử" của cô. Là Hoa Khôi trường Trung Học Thoại Ngọc Hầu ở Long Xuyên, con gái cưng duy nhất của một bà đại điền chủ nhưng cô lại có số ..."sát phu"!
- Đã có hai vị sĩ quan hỏi cưới, nhưng đều không thành vì cứ ăn hỏi xong thì các ông đều... chết trận.
- Đặc biệt là mạng sống của mấy ông sĩ quan này "tỉ lệ nghịch" với cấp bậc. Ông nào lon càng lớn thì mạng sống ... càng ngắn. Ông Đại Uý chỉ sống được có một tháng sau đám hỏi, còn ông Thiếu Uý thì nghe đâu được... 4 tháng!
Cô Mỹ Dung về đây ở với bà dì để tránh những dư luận xấu về cô.
Vốn không phải là người tin dị đoan nên tôi nghe rồi cũng bỏ qua và cho đó chỉ là tin đồn thất thiệt của những bà có tính "ngồi lê đôi mách".
Nhưng chỉ ít lâu sau, tôi đã phải "xét lại", vì nhiều lần các chủ quán ăn nhất định không chịu lấy tiền! Ban đầu tôi còn chủ quan cho là họ muốn trả một cái ơn nào đó.
Nhưng rồi cũng hiểu ra vì có lần nghe được một bà "phán":
- Tội nghiệp ông Bác Sĩ còn trẻ thế, tốt bụng thế mà lại... chết sớm!
Cứ nghe lời than 'thảm não' của bà và tính theo cấp bậc của tôi lúc đó thì có lẽ bà chủ quán đã kết luận là tôi chỉ còn được 'hưởng dương' vài ba tháng nữa, có tính tiền cơm cũng chả đáng là bao, cứ xem như tạm ứng trước để sau này khỏi phải... phúng điếu!!!
Thành phố nhỏ "đi dăm bước đã về chốn cũ" nên tin đồn loan rất nhanh. Nghe đâu có bà đã chuẩn bị sẵn vàng hương để tiễn tôi sắp được 'thuyên chuyển' sang "Quân Đoàn 5" (VNCH lúc đó có 4 quân đoàn, Quân Đoàn 5 là tên gọi của... Nghĩa Trang Quân Đội)
Sống trong bầu không khí 'thiêng liêng' như thế, "Thánh" cũng phải biết sợ chứ nói gì một người bình thường.
Chỉ trừ Mỹ Dung có vẻ như không biết, hàng ngày cô vẫn mang cơm sang cho tôi và thường ở lại chơi tới khuya. Vì lý do an ninh, mỗi đêm tôi lại phải lái xe đưa cô về tận nhà, và cứ y như rằng, khi xe vừa nổ máy là cả phố bật đèn, mở cửa chạy ra xem, có vẻ thắc mắc lắm vì sao chờ mãi mà tôi chưa...chết !? dù là tính mệnh chỉ còn... tính từng ngày !
Dù sợ, nhưng vốn là một người yếu đuối trước phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp nên tôi cũng chẳng biết cách nào giải quyết. Chẳng lẽ lại cấm cô ta đến chơi ? vả lại tôi rất tiếc những bữa ăn ngon và không khí ấm cúng gia đình.
Nhưng "cẩn thận" nên tôi cố tránh không đụng cả đến... bàn tay Mỹ Dung, với suy nghĩ đơn giản "nếu chưa... đụng chạm, có gì xẩy ra chắc cũng không đến nỗi!".
Và những khi cô sang chơi, chúng tôi luôn luôn ngồi ở phòng khách, bật đèn sáng trưng, mở hết cửa sổ, cửa cái, để nếu có ai tò mò nhìn vào cũng thấy hết mọi chuyện bên trong.
Để bảo đảm an ninh, tôi còn cho ông lính cầm súng ngồi gác ngoài cửa.
Thật đến khổ! Vì bỗng dưng tôi lâm vào cảnh "Quan Công phò nhị tẩu"!
Chỉ khác là Quan Vân Trường ngày trước suốt đêm cầm đuốc đứng sừng sững ngoài lều, canh cho hai bà chị dâu ngủ để chứng tỏ với Tào Tháo về lòng trung thành thờ Lưu Bị. Còn ngày nay tôi phải thắp đèn sáng và..."ăn chay, giữ giới" chỉ vì sợ... chết yểu, khi phò "nhất tẩu" chứ không cần trung thành với ai cả.
Vốn là một người con gái chất phác nên Mỹ Dung vui lắm, không hề quan tâm việc đã làm tôi mất ngủ, cô cứ sang chơi tâm sự với tôi đêm này sang đêm khác.
Nhưng may mắn đến bất ngờ vì tôi lại được một bà khác "cứu bồ". Số là ở Bệnh viện Tiểu khu có Bác sĩ Anh (tôi đã quên mất họ ông ta) là một bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ nổi tiếng. Thân chủ của ông từ Cần Thơ, Long Xuyên, Vĩnh Long , Sa đéc ... tới nườm nượp.
Đàn bà con gái thật lạ, thích sửa sắc đẹp nhưng lại không thích cho ai biết mình đã sửa, nên các cô thường chỉ rủ một người bạn đi cùng cho "có chị, có em" và chỉ muốn ở lại Thẩm Mỹ Viện cho đến khi vết thương lành hẳn mới ra về chứ không muốn ở khách sạn vì sợ có người trông thấy.
Bà vợ ông bác sĩ giải phẫu thì rất thích... tiền, nhưng lại không muốn chứa mấy cô thân chủ của Thẩm Mỹ Viện vì tính bà hay ghen do nhan sắc không được lộng lẫy lắm của một người đàn bà đã "ngoại tứ tuần".
Vốn là người nhiều 'sáng kiến' nên bà chạy sang tôi:
- Chị nhờ chú giúp anh chị một điều".
Và bà vào đề ngay:
- Căn nhà chú đang ở quá rộng! Bây giờ chị tính thế này nhé (?): Vào cửa là phòng khách rồi đến phòng anh lính, tới phòng chú rồi mới tới nhà bếp. Từ ngày mai, chú cứ cho anh lính về phép rồi chị sẽ mang mấy cô qua gửi chú ... "săn sóc". Chị sẽ đem cơm cho họ mỗi ngày và sẽ thanh toán tiền thuê nhà với chú sòng phẳng"
Biết tính tôi hay cả nể và sợ tôi thay đổi ý kiến, nên hôm sau bà khuân ngay mấy cái giường cùng 2 cô "đang sửa" vào... ở nhà tôi !
Tôi rất mừng vì chỉ nghĩ đơn giản là nhờ thế Mỹ Dung sẽ thấy tôi sống "bê bối" quá, mà không thèm tới nữa, chứ thực ra tôi cũng không cần tiền.
Tưởng khôn mà hoá dại! Không ngờ sống chung đụng với phụ nữ lại khó khăn đến thế! Lúc trước sống một mình nên tôi chẳng hề để ý là buồng tắm nhà tôi không... có cửa ! và từ cửa sổ phòng ngủ của tôi lại nhìn thông thốc vào... buồng tắm, chỉ cách một khoảng sân nhỏ. Nên mỗi khi nghe hai nàng báo cáo "Chúng em đi tắm đây !", là tôi lại phải chạy vội ra phòng khách... ngồi chờ.
Thế mà nhiều lúc vẫn gặp... 'nguy hiểm', vì các cô này vốn trẻ người non dạ nên rất ... vô tâm!!! Nhiều khi đi tắm mà lại... quên không báo cáo với chủ nhà. Cũng may mà mình nhắm mắt kịp!
Một lần đi làm về, thấy cửa khóa bên trong mà trước nhà lại treo biển "CẤM VÀO". Gõ cửa mỏi cả tay tới nửa giờ mới mới thấy một cô chạy ra "ỏn ẻn":
- Xin lỗi anh chúng em đang giúp nhau tỉa "lông...mày" nên không nghe thấy!
Tôi đoán có lẽ các cô đang giúp nhau tỉa thứ gì khác thôi, chứ lông mày các cô đều đã cạo sạch để "xâm", lấy đâu ra mà mọc nhanh thế!
Nhưng nguy hiểm hơn cả, là Mỹ Dung tự nhiên có lý do đóng vai... bà chủ nhà, "dọn" sang ở luôn để 'săn sóc' hai cô kia, nên tôi đành phải ra phòng khách ngủ trên ghế sofa.
Bà Hồng Vân, vợ Bác sĩ Anh thì hài lòng lắm, an ủi tôi:
- Trước kia chú chỉ có một người lính săn sóc, nay có tới ... ba cô lo nên chị cũng yên tâm !
Nhưng cũng vì "chị cũng yên tâm" mà bà lại 'quên' luôn việc mang cơm sang cho hai cô bệnh nhân của bà. Chẳng nhẽ để hai cô đói nên tôi ngày ngày lại phải ra phố mua cơm mang về "dâng" hai nàng!
Nghĩ cho cùng thì cũng chẳng sao vì từ đó tôi ăn ngon miệng hơn do có dịp vận động trước bữa ăn, nhưng lại khổ sở vì... mất ngủ.
Cực chẳng đã, tôi phải bò về Sài gòn, năn nỉ một ông bác giữ chức vụ khá lớn, giúp làm cách nào "thuyên chuyển" Mỹ Dung về Sàigòn.
Tôi kể hết mọi sự cho bác tôi nghe. Nhưng vốn là người luôn luôn giữ sự đạo mạo "Cửa Khổng, Sân Trình", ông phán một câu:
- Cây ngay không sợ chết đứng cháu ạ!
Cũng may, ông không hiểu nhưng bác gái tôi lại hiểu nên vì thương thằng cháu, bà gắt lên:
- Cái ông này nói lạ thật, "cây càng ngay, càng dễ... chết đứng! Từ xưa đến nay ông có thấy thằng đàn ông con trai nào cây... "cong queo" mà lại chết vì đàn bà, con gái bao giờ chưa?
Vốn nể vợ nên ông bác phải đành giúp tôi và chỉ vài tuần sau Mỹ Dung được chuyển về Bưu Điện Sàigòn.
Tôi thoát nạn. Chuyện này xảy ra khoảng cuối năm 1974.
Chỉ vài tháng sau, tôi nhận được thiệp cưới của Mỹ Dung và có về dự đám cưới. Đặc biệt là trong thiệp cưới cô còn gửi kèm một bức thư chỉ vài giòng chữ :
- Vì yêu anh nên em đã quyết định không... lấy anh!
Càng vui mừng hơn nữa khi biết chú rể là con một nên được 'hoãn dịch', vì dù sao cũng bớt sự nguy hiểm của trai thời chiến.
Năm 1980, được thả khỏi trại tù Việt Cộng, tôi có ghé thăm Mỹ Dung, người mà từ nhiều năm trước tôi đã xem như một cô em gái, vì dù sao "ván đã đóng thuyền".
Điều lạ nhất là Mỹ Dung đang sống với một người chồng mới, vì ông chồng mà tôi đi dự đám cưới đã chết vì đắm tầu trong chuyến vượt biên!
Cho đến nay, tôi vẫn tin là mình là người có "căn tu" vì đã có những quyết định rất "sáng suốt" và đúng lúc.
Đoạn kết một cuộc tình
Đang viết dang dở truyện "Mỹ Dung" chưa biết kết thúc ra sao thì tự nhiên có người giúp:
Chiều Thứ Bẩy vừa qua, tôi được bà Hồng Vân, vợ ông bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ trong truyện, mời dự tiệc kỷ niệm 60 năm ngày cưới của hai vợ chồng.
Giữa bữa tiệc, bà Hồng Vân được mời lên kể lể những kỷ niệm cũ. Trong suốt 15 phút, bà đã gọi tôi lên đứng cạnh trên sân khấu để giúp... "Thanh Minh Thanh Nga" về chuyện cô Mỹ Dung, làm tôi ngượng đến muốn độn thổ.
Bà Hồng Vân người miền Nam nên nói rất thẳng trước đa số khách mời đều thuộc "Hội Đồng Hương Sa Đéc".
Xin thuật lại vài câu nói của bà:
- Hồi đó, tôi đã định chọn thằng này làm em rể, nhưng sau thấy nó sống... bê bối quá!!! vì con nhỏ Mỹ Dung dọn sang nhà nó ở luôn. Mà thực ra lỗi tại tôi... ham tiền, gửi nó mấy con nhỏ… sửa sắc đẹp nên con Mỹ Dung mới có cớ dọn tới. Con Út, em gái tôi ngồi dưới kia, bây giờ đã ly dị, vì thằng chồng nó... "lựa", lấy nhau chỉ mới có mấy tháng đã có bồ.
- Út ơi, đừng giận tao nghe mày, phải chi hồi đó mày lấy thằng này thì đời mày… đâu có khổ.
- Sau mới biết, tội nghiệp thằng này nó bị... nghi oan, vì có lần nó chạy sang nhà lấy mấy cái mùng, thấy nó bị muỗi cắn quá, tôi hỏi thì nó mới nói tại con nhỏ Mỹ Dung ngủ trên giường nên nó phải nằm... dưới đất. Má tôi "hổng" muốn gả con Út, em tôi cho nó, vì nghe chuyện nó... chịu nằm dưới đất, bả nghi nó… 'bịnh' !!!
Sau hơn 40 năm gặp lại, mấy người quen cũ nghe nói tôi cũng đã có vợ con đàng hoàng, mới xúm lại thăm hỏi, cười nói vui vẻ và chúc mừng tôi... không "bịnh".