Bước khe khẽ,
kẻo vỡ tan ảo mộng,
vì tình yêu tự nó rất lạ kỳ
khi quắt quay, là tình vừa chợt chớm,
lúc hân hoan, tình chết rất không ngờ ...
Em yêu quí,
thế nên em cứ trách,
ở trong anh cũng là những lạ kỳ
cho em buồn ngơ ngẩn một đôi khi
để tự hỏi,
phải tin yêu xưa đã chết ?
Em yêu hỡi,
em nào hay nào biết,
anh, gã tín đồ cuồng nhiệt một đời
đi trăm nơi, lòng chỉ đậu một nơi
đời bắt buồn hay cho được chút vui
vẫn lẽo đẽo theo về em nương náu.
Như hoa dã quỳ thênh thang trên đồng nội,
sáng một Phương, chiều tối cũng một Phương
cho người đời ghẹo mãi gã hướng dương
tên cù lần từ thuở khai thiên lập địa …
Anh vẫn dấu nỗi hân hoan choáng ngập
anh vẫn che những hạnh phúc rất ngọt ngào
chỉ chia riêng trong trò chuyện với trăng sao
những bối rối dạt dào
(của thời đang yêu lần cuối)
những miệt mài cuống quít
(thuở mới yêu ngày đầu)
Gối tin yêu, đêm đêm anh treo trăng ngắm mộng
thoảng mùi hương, gây nỗi nhớ xôn xao
sáng thức dậy thấy mình mới quá,
mới trong tâm, mới cả nỗi hư hao !
anh nhìn tình, tình nhìn anh cũng lạ
như mùa xuân vừa chẻ nhánh non, xanh
và nụ tình dù mới nhú mong manh
vươn Phù đổng, ngát thơm đời còn lại ....
Xin mùa xuân, từng ngày về nối tiếp
đẩy giá đông như dĩ vãng sẽ lui mau
cho ban đầu và mãi mãi về sau
là hò hẹn, là đá vàng nguyện ước
như chim kia, bên nhau tung cánh vút
như cây kia, tươi mãi một mầu xanh
thỏa ước mong liền cánh liền cành,
để tình mãi không phút giây ngăn cách
Lời cảm tạ xin dâng cùng Trời đất
được hẹn hò một thuở bỗng trăm năm
Và Em yêu,
khi tình đã rất mênh mang
có sao nữa,
thế gian này cũng nhỏ
cho thênh thang những bước rộng tình dài