Site map
Tìm Kiếm Bài Đã Đăng
Loading
Diễn Đàn Cựu Sinh Viên Quân Y
© 2012

 
Trang Châu (QYHD/12)

Ðây là một sản phẩm của tưởng tượng, mọi trùng hợp ngoài đời đều ngoài ý muốn của tác giả.

Vũ được tôi chọn là vì anh xuất hiện đúng lúc tôi muốn thay đổi đời sống tình cảm của mình. Sự gẫy đổ giữa Trí và tôi sau hơn hai năm chung sống, phần nào ảnh hưởng đến sự thay đổi nầy. Tôi là người đàn bà tự lập ngay từ khi bước chân vào đời. Trước 75, mới mười chín tuổi, tôi đã là một trình dược viên uy tín của một hãng bào chế dược phẩm nhờ tôi biết chuẩn bị vào nghề kỹ lưỡng. Tôi ý thức rất sớm thuốc hay mà người giới thiệu không hay, chưa chắc thuốc đã được biên toa nhiều. Tôi cũng ý thức thêm, người hay không chỉ là người nói hay mà còn là người khi nhìn, tạo ngay được cảm tình, có nghĩa là trình dược viên phải vừa biết ăn nói vừa đẹp và hấp dẫn.

Tôi nghĩ các hãng bào chế dược phẩm cũng cùng quan niệm ấy cho nên ở miền Nam thời đó, trình dược viên hầu hết là phái nữ. Tôi đã kín đáo đến một thẩm mỹ viện để được lột xác. Ðộn ngực, độn sống mũi, cắt cánh mũi, cắt mí mắt. Mặc dù đau đớn cả mấy tuần sau cuộc giải phẫu, tôi rất mãn nguyện đã đạt được mục đích của mình, trở nên đẹp hơn, hấp dẫn hơn. Khả năng tiếng Pháp tôi khá nhờ một dạo học trường Sơ. Tôi được hãng phái đi chào thuốc ở bệnh viện Grall. Ở đó tôi quen Bernard, một bác sĩ khu nội thương. Ông ta hơi lớn tuổi và không có gì hấp dẫn đối với tôi. Nhưng ông ta là bác sĩ mà lại là một bác sĩ ngoại quốc, cái đó có giá trị.

Tôi không đáp ứng cũng không hờ hững trước sự vồn vã của Bernard. Tôi coi Bernard như một thành phần để đó khi cần sẽ dùng. Tôi là người tính toán nên làm gì cũng cân nhắc lợi hại. Tôi nuôi tham vọng trở nên giàu sang, tôi muốn có một ngôi biệt thự, một chiếc xe hơi đắt tiền, nhiều nữ trang quí giá. Tôi có cái nhìn thực tế nên trái tim tôi cũng thực tế. Nếu yêu, tôi không yêu để mà yêu mà tình yêu phải mang đến cho tôi một đời sống vật chất thật phong phú. Tôi phải chọn được một người đàn ông có khả năng thỏa mãn ước muốn của tôi.

Hãng đưa tôi ra chào thuốc ở miền Trung. Vùng trách nhiệm của tôi lớn hơn và hãng tin tưởng tôi sẽ quảng cáo mạnh thuốc của hãng với hàng trăm bác sĩ ngoài đó. Tại Ðà Nẵng tôi gặp Nguyên, một y sĩ mới ra trường. Nguyên là con một của một gia đình giàu có. Ông cụ Nguyên là một thương gia chuyên ngành nhập cảng xe gắn máy và xe đạp ở Saigon. Tôi chấm Nguyên và Nguyên cũng chịu tôi ngay. Tôi nhìn xa thấy trong tương lai gia tài của ông cụ sẽ thuộc về Nguyên. Tôi được Nguyên mô tả với gia đình anh như một người con gái đẹp, lanh lợi, chịu khó làm ăn.

Hôm Nguyên đi phép về Saigon, anh đưa tôi đến nhà anh ra mắt song thân anh. Tôi cố ý ăn mặc giản dị, đi đứng khép nép, dạ thưa nhỏ nhẹ, nên hai cụ có vẻ bằng lòng. Một năm sau Nguyên xin đổi được về Saigon và chúng tôi làm đám cưới. Tôi ngỏ với Nguyên ý muốn tiếp tục làm trình dược viên. Ban đầu Nguyên không chịu, viện lý không muốn tôi vất vả. Nhưng tôi biết anh không muốn tôi tiếp tục tiếp xúc với các đồng nghiệp của anh nữa. Phía tôi, tôi đưa ra một lý do khác là anh đi làm, tôi ở nhà ăn không ngồi rồi cũng buồn. Nhà chỉ hai vợ chồng mà có đến hai người làm nên tôi đâu phải mó tay vào việc gì. Tôi hứa với Nguyên khi nào có con, tôi sẽ bỏ nghề ở nhà lo chăm sóc con. Tôi muốn tiếp tục đi làm là vì tôi muốn tiếp tục kiếm thêm tiền cho riêng tôi, khi mình đang có đà có thế làm ra tiền dễ dàng.

Nhưng cuộc đời không suông sẻ như tôi tưởng. Lời hứa với Nguyên khi có con tôi sẽ bỏ nghề, tôi không thể thực hiện được, vì sau ba năm lấy nhau tôi vẫn không thụ thai, mặc dù Nguyên rất muốn. Và riêng tôi, tôi cũng không ngại chuyện có con, nhất là khi tôi biết song thân anh trông chờ có cháu. Ý nghĩ không biết ai trong hai đứa là nguyên nhân của sự hiếm muộn dằn vặt chúng tôi. Cuối cùng Nguyên và tôi quyết định cả hai cùng đi khám nghiệm. Và tôi là nguyên nhân của sự hiếm muộn. Sự việc nầy đảo lộn đời sống gia đình của chúng tôi. Tôi bỗng đánh mất tình thương và niềm tin của song thân Nguyên.

Riêng Nguyên, đôi lúc anh cũng tỏ ra buồn buồn, vẻ buồn pha một chút thất vọng. Tôi linh cảm một sự đổ vỡ. Tôi nghĩ một lúc nào đó, Nguyên sẽ bỏ tôi để lấy một người đàn bà khác có khả năng sinh con với sự hỗ trợ của gia đình anh. Tôi cân nhắc tình cảm mình, tính toán điều kiện sống trong tương lai và quyết định đi bước trước. Tôi còn nhớ buổi sáng hôm đó, một sáng mùng bốn Tết, tôi mời Nguyên ra ngồi ở phòng khách và hỏi anh rằng anh có thấy thái độ lạnh nhạt của song thân anh đối với tôi sáng hôm mùng một Tết khi chúng tôi qua nhà chúc Tết hai cụ thì Nguyên xác nhận có để ý thấy. Tôi nói với Nguyên giọng ôn tồn, tỉnh táo:

- Em nghĩ anh vẫn thương em nhưng em thấy tình thương đó sẽ phai lạt với thời gian nếu em không thể có con với anh. Tốt hơn chúng ta nên xa nhau để anh còn cơ hội làm lại cuộc đời, có con để hai cụ yên tâm. Em ra đi không đòi hỏi gì cả, nhưng anh và gia đình anh đền bù gì được cho em thì em cám ơn.

Tôi tưởng Nguyên sẽ xúc động nói với tôi một lời an ủi, nhưng anh chỉ im lặng giây lâu rồi đáp khẽ:

- Anh sẽ bàn với hai cụ làm sao cho em khỏi thiệt thòi.

Tôi ký giấy thuận ly dị sau khi nhận một số hiện kim. Sự kiện biết mình không thể có con đã thay đổi đến tận gốc rễ quan niệm của tôi về liên hệ với đàn ông. Tôi không thể có con thì lấy chồng mà làm gì nữa? Bây giờ tôi cần gì nơi người đàn ông? Cần người vừa là người tình vừa là người cung phụng. Và tôi không giới hạn người đàn ông đó vào một người.

Tôi trở lại với Bernard, tôi có thêm Kiểm, một giáo sư đại học, Phòng một sĩ quan cấp tá làm an ninh. Hai người sau đều có vợ. Tôi chọn những người đàn ông có vợ vì tôi biết họ không có nhiều thì giờ, họ không dám công khai mà tôi, tôi lại không muốn bị kiểm soát, không muốn bị ghen tuông. Bernard thì tôi chỉ gặp ông ở bệnh viện những hôm ông trực đêm.

Tôi hăng say làm ra tiền và được cung phụng thêm tiền bạc, nữ trang từ mấy phía. Có một số vốn khá, tôi bắt đầu thực hiện ước muốn đầu tiên của mình: mở một mỹ viện. Tôi chạy được giấy xuất ngoại đi Hồng Kông một tháng. Qua đó tôi ghi tên học một lớp cấp tốc lấy bằng chuyên viên thẩm mỹ. Về đến Saigon, tôi kiếm một địa điểm ở ngay trung tâm thành phố mở một mỹ viện. Tôi có khiếu về trang hoàng. Tôi dám bỏ tiền mua những tay thợ có tiếng ở các mỹ viện khác về làm cho tôi. Tôi không sợ cạnh tranh mưu phá hoại vì đã có Phòng cho đàn em ngầm bảo vệ cơ sở của tôi. Tôi cho quảng cáo rầm rộ ngày khai trương. Tôi thành công lớn. Khi công việc chạy đều, tôi giao tiệm cho mẹ tôi trông coi vào buổi sáng. Ði chào thuốc xong, quá trưa tôi về điều khiển công việc ở mỹ viện cho đến chiều.

Về đời sống tình cảm của tôi, dưới mắt mẹ tôi, tôi là một người đàn bà cô đơn, chỉ biết lấy công việc làm khuây. Mẹ tôi có lần khuyên tôi xem có ai được thì bước thêm một bước nữa. Tôi từ chối và để bà khỏi nài nỉ tôi nên có chồng có con cho bà có cháu bế, tôi nói thẳng với mẹ tôi rằng bác sĩ nói tôi không thể có con. Mẹ tôi chưng hửng khi nghe tôi tiết lộ bí mật đời tôi cho bà nghe. Mẹ tôi khóc mùi, từ đó bà đâm sợ sệt tôi làm như bà có lỗi đã sinh tôi ra như thế. Về sau nầy, khi hay biết tôi có liên hệ với nhiều người đàn ông, mẹ tôi không hé miệng đưa ra một lời bình phẩm nào.

Giai đoạn tôi có nhiều đàn ông cùng một lúc trong đời là giai đoạn tôi chẳng biết yêu là gì, chẳng biết rung cảm là gì, kể cả rung cảm thể xác. Nhưng tôi giàu thêm kinh nghiệm chìu, thỏa mãn và sai khiến đàn ông. Tôi biết những người đàn ông như Kiểm, như Phòng, như Bernard, họ đến với tôi chỉ để tìm kiếm những giây phút rùng mình trên một thân xác không hoàn toàn thuộc sở hữu của họ. Họ đến với tôi vì họ, họ không đến với tôi vì tôi hay cùng tôi.

Bao giờ cũng thế, khi đến họ nôn nóng, họ say dại trong khi, rồi hối hả ra đi sau khi. Nhưng tôi cũng khá cao tay, luôn luôn tỏ ra không cần họ, không thuộc về họ. Những gì họ mang đến cho tôi, tôi nhận với cung cách để làm họ vui lòng hơn là nhận với ham thích. Tôi cho từng người cảm tưởng họ có thể mất tôi bất cứ lúc nào. Khi họ đến, tôi kéo dài sự nôn nóng của họ, trong khi thì tôi đẩy sự say dại của họ lên tột đỉnh rồi sau khi, tôi xua đuổi họ trước khi họ tỏ ý hối hả ra đi.

Khi tôi bắt tay thực hiện ước muốn thứ hai của tôi chính là lúc tôi đặt nền móng cho sự sụp đổ tài sản của tôi. Tôi dồn gần hết vốn liếng mua một khách sạn mười hai phòng để cho thuê. Chưa được một năm Mỹ bắt đầu rút quân, các bar rượu tuần tự ế ẩm rồi đóng cửa. Giới thuê phòng ở khách sạn của tôi là chiêu đãi viên hay vũ nữ phòng trà cũng lần lượt trả phòng. Tình hình mấy năm tiếp theo là ngưng bắn, rồi mất Ban Mê Thuột, mất Phan Rang. Tôi cũng mất luôn liên lạc với Kiểm và Phòng. Họ bận lo cho gia đình họ hay bị kẹt ở nhiệm sở tôi không rõ. Tôi chỉ còn biết trông cậy vào Bernard, cũng may Bernard không bỏ rơi tôi. Ông lo được giấy tờ cho tôi đi Pháp với một điều kiện qua đến Pháp tôi phải tự túc. Tôi đã lỡ đóng vai cao ngạo nên tôi quyết đóng nó cho đến cùng. Mẹ tôi không chịu đi. Tôi giao tất cả tài sản của tôi cho bà rồi rời nước một mình.

Ðến Pháp, tôi mang theo được một ít nữ trang và một số tiền Mỹ. Giá phòng ở Paris quá đắt tôi không thuê nổi trong khi chưa có việc làm.Tôi phải về tận Nancy, tìm đến trụ sở cộng đồng người Việt ở đó nhờ người kiếm chỗ trọ giá rẻ và kiếm giúp việc làm. Với chút kinh nghiệm, tôi kiếm được một chân phụ làm tóc không khó. Nhưng tôi là người không bao giờ thủ phận, ở hoàn cảnh nào tôi cũng muốn vươn lên. Tôi biết tôi rất khéo tay, nhưng khéo tay vẫn chưa đủ.

Ở xứ tây phương đầy cạnh tranh nầy, muốn vươn lên tôi phải xuất thân từ một trường dạy danh tiếng của Paris. Sau một thời gian dọ dẫm chỗ ở và trường học, tôi quyết định trở lại Paris, vừa đi làm vừa học lại nghề, vô cùng chật vật nhưng rất hăng say. Tôi lấy được cái chứng chỉ không mấy khó khăn và sau đó kiếm được một việc làm tốt tương đối dễ dàng. Nhưng đời sống ở Paris quá đắt đỏ. Tôi làm việc đầu tắt mặt tối bốn năm mà vẫn không đủ tiền để mua một chiếc xe hơi cũ, vẫn phải một ngày hai buổi lấy métro rồi từ métro đi bộ đến chỗ làm. Tôi nghe nói đời sống ở Bắc Mỹ cao hơn. Vào sinh nhật năm thứ ba mươi tư của tôi, tôi tự mừng mình một cái vé máy bay đi khắp Bắc Mỹ trong vòng một tháng. Chặng cuối tôi ghé Montréal, sau đó tôi trở lại và ở luôn đấy.

Tôi trở lại Montréal vì tôi gặp Trí, gặp lại thì đúng hơn. Thời tôi làm trình dược viên, Trí làm phụ tá cho ông giám đốc đặc trách quảng cáo thuốc trên báo và trên các tập san y học, một chức vụ dưới mắt tôi thời bấy giờ chẳng có gì là ghê gớm. Tôi lúc đó muốn với cái gì cao hơn. Tôi tình cờ gặp lại Trí trong một quán ăn Việt Nam. Non một tiếng đồng hồ vừa ăn vừa nói chuyện, tôi biết Trí vừa ly dị vợ và Trí, khi biết tôi đang một mình đã hỏi tôi một câu:

- Nhàn có muốn sang lập nghiệp ở Montréal không? Ở đây cũng nói tiếng Pháp và đời sống cũng dễ chịu.

Tôi hỏi lại Trí:

- Anh có tiếp tục nghề cũ không?

Trí cười:

- Người Việt mình bên nầy làm sao đủ sức mở hãng bào chế dược phẩm. Tôi hiện làm nghề bán bảo hiểm. Cũng sống được.

Tôi hỏi thêm Trí:

- Làm thế nào để từ Pháp sang đây định cư nhanh nhất?

Trí nhìn tôi chăm chú:

- Cách nhanh nhất là làm hôn thú với một người đàn ông ở đây. Nhàn còn ở Montréal bao lâu?

- Hai hôm.

Trí móc ví lấy tấm danh thiếp đưa cho tôi và nói:

- Tôi có hẹn với một thân chủ. Nếu Nhàn có ý định sang đây ở luôn thì gọi cho tôi.

Tôi đã làm hôn thú với Trí. Có ba lý do khiến tôi đã quyết định nhanh chóng. Vì nôn nóng muốn qua định cư sớm ở Montréal, vì tôi nghĩ đời sống ở Montréal dễ chịu hơn và cũng vì tôi bắt đầu thấy cần có một người đàn ông bên cạnh. Nhờ cái bằng cấp từ Paris, tôi kiếm được việc dễ dàng ở một mỹ viện lớn ngay trung tâm thành phố. Nhưng cuộc sống với Trí không mấy hòa điệu. Trí khô khan và tính toán kỹ. Tôi quen được nuông chìu nên ghét đàn ông tính toán. Sống chung mà tôi phải chia đôi chi phí, chia đôi phần việc trong nhà, mỗi người một chương mục riêng. Ðời sống tuy hai, mà về sau tôi thấy lạnh lẽo hơn một. Qua được hai năm thì tình cảm tự nhiên đứt. Chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau, không ai oán trách ai. Tự trách chăng là tôi không có thì giờ để tìm hiểu Trí cặn kẽ hơn. Nhưng tôi vẫn nhớ ơn Trí, nhờ gặp lại anh mà tôi có cơ hội sang sống ở Bắc Mỹ.

Tôi không nghĩ tôi sinh ra dưới một ngôi sao xấu. Ngôi sao của tôi chỉ khi tỏ khi mờ và định mệnh oái oăm bắt ngôi sao của tôi phải mờ khi tôi cần nó tỏ. Sự chia tay với Trí khiến tôi đôi lúc cật vấn lương tâm mình. Có phải tôi đã bỏ lỡ cơ hội để có một đời sống yên ổn? Rồi tôi tự bào chữa rằng tôi đã cố gắng nhưng tim không rung động thì biết sao? Thế nào là tim rung động? Bao nhiêu đàn ông đã đi qua đời tôi mà giờ nầy, ở tuổi nầy tôi còn vớ vẩn tự hỏi mình thế nào là tim rung động! Nhưng biết đâu một khi tôi thôi đòi hỏi người đàn ông phải thế nầy phải thế kia, một khi tôi bớt cho rằng phải có tiền, có thế lực, có danh mới có hạnh phúc, thì không chừng tôi sẽ có cơ hội rung động trước một người đàn ông.

Vũ đã đến với tôi giữa lúc tâm thần tôi giao động như thế. Anh nhà văn nầy viết một truyện ngắn tựa là Trăng Sao, ký tên Huy Vũ đăng trên một tuần báo, trong đó tôi có đăng quảng cáo nhận uốn tóc và trang điểm cho cô dâu tại gia vào cuối tuần. Truyện của Vũ viết là một truyện tình trong đó anh cho nhân vật nam của anh nói một câu khiến tôi hồ nghi: ‘‘Ðàn ông hay đàn bà đều có thể rung động ngay ở phút chạm mặt đầu tiên với đối tượng, khi qua một thoáng nhìn họ thấy ngay nét mặt, nụ cười hay ánh mắt mà từ lâu họ đã phác họa và cất giữ trong tâm trí họ.’’

Tôi viết mấy giòng gởi tác giả nhờ toà báo chuyển giao. Trong đó tôi hỏi vặn tác giả rằng nếu một người đàn bà như tôi không bao giờ phác họa và cất giữ trong tim nét mặt, nụ cười hay ánh mắt của một người đàn ông nào cả, như vậy có nghĩa là tôi không bao giờ biết rung động trước một người đàn ông hay sao? Hai tuần sau tôi nhận được một cú điện thoại vào lúc tối:

- Dạ tôi là Huy Vũ, người viết truyện ngắn Trăng Sao, xin được nói chuyện với người đọc Thanh Nhàn.

Tôi nghe có chút gì hóm hỉnh trong cách dùng chữ, người đọc và người viết nghe vui và thân mật hơn là tác giả và độc giả. Tôi vui vẻ trả lời:

- Cám ơn ông Huy Vũ đã gọi cho tôi. Ông đã gọi thì xin ông trực tiếp giải đáp thắc mắc của tôi.

- Theo luật giang hồ thuở xưa, trước khi giao đấu, hai bên đều xưng tên tuổi quê quán rồi mới bắt đầu vào trận. Nay tôi xin bắt chước: họ tên là Huy Vũ, trai trung niên độc thân, nghề tay phải làm công cho người ta, nghề tay trái viết văn để giải trí.

Tôi muốn phì cười nhưng cố nín rồi trả lời:

- Tên tôi thì ông biết rồi, tuổi thì đàn bà không khai, gia cảnh thì cũng như ông, tôi không mấy tài hoa nên không có nghề tay trái, nghề tay phải thì ông đã đọc trên báo rồi.

Tôi ngạc nhiên thấy mình cũng biết trả lời dí dỏm như ai.

- Xin phép được gọi người đọc là cô cho tiện. Trước nhất cám ơn cô đã để ý đến truyện của tôi. Dù khen chê, được để ý trên một khía cạnh nào đó tôi coi như truyện thành công, huống chi đây chỉ là một thắc mắc thì nhẹ nhàng quá. Thật ra khi tôi nêu mấy từ: nét mặt, nụ cười, ánh mắt là chỉ để trưng ra những gì biểu lộ được, thấy được. Tôi có thể cho nhân vật nói thêm như nghe được rồi ghi nhớ và cất giữ vào tâm trí v.v…

- Nhưng nếu tôi cũng chưa bao giờ nghe và ghi nhớ thì sao?

- Tôi cũng có thể lấy một thí dụ như cô vừa nghe tôi nói, nếu là một giọng nói cô không chê, không ghét, cô sẽ nhớ và khi gặp, cô có thể có cảm tình ngay.

Và tôi đã gặp Vũ ngay tại ấp trọ của tôi. Thú thật tôi bị lôi cuốn bởi lối nói chuyện có duyên của Vũ. Khi mời Vũ lại ăn cơm tối, tôi nói đùa là để trắc nghiệm xem giọng nói của Vũ có làm tôi rung động không. Tối hôm Vũ đến trời mưa to, gió mạnh, đêm đen như mực. Khi nghe bấm chuông, tôi ra mở cửa. Vũ đứng run rẩy trong chiếc áo mưa có mũ che đầu sũng ướt, mặt anh lấm tấm mấy giọt nước mưa. Tôi vui thầm vì Vũ đẹp trai hơn tôi tưởng nhiều. Trong suốt bữa ăn tôi rất thoải mái, tôi cười vang nhiều lần khi nghe những mẩu chuyện khôi hài Vũ kể. Hình như tôi chưa bao giờ cười nhiều như thế. Tôi mời Vũ ra xa-lông uống trà. Bây giờ Vũ mới hỏi:

- Nhàn nghe giọng nói của tôi thế nào? Có nghe tim mình rung động chút nào không?

Tôi cười đáp nhỏ:

- Rung động sơ.

Vũ rời chỗ qua ngồi sát bên tôi, choàng tay qua vai tôi, nâng cằm tôi lên tính hôn lên môi. Tôi chống đối, Vũ lại thôi, nói lảng đôi câu rồi lại nâng cằm tôi lên. Tôi lại chống đối nhưng sự chống đối yếu dần. Sang lần thứ ba, chính tôi là người chờ đợi Vũ nâng cằm tôi lên để rơi gọn vào vòng tay anh. Tôi cũng lại chống đối mãnh liệt, yếu dần rồi chờ đợi khi anh muốn cởi xú chiêng rồi xì líp của tôi. Vũ kỳ diệu hâm nóng tôi. Khi anh bế tôi rời phòng khách đi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường thì tôi đã biến thành một hòn than rực cháy dưới sức nặng của anh.

Tôi thích lối yêu đương của Vũ, nhất là cách anh sửa soạn tôi. Không biết những nhà văn viết truyện tình khác có sành sỏi như Vũ không? Tôi hỏi, Vũ chỉ cười đáp đó là vốn sống. Anh nói không ai có thể viết truyện tình hay bằng tưởng tượng được, mà phải từng trải qua. Anh nói một ngày nào đó anh sẽ viết về tôi và anh nhưng truyện khi viết ra rồi không còn là chuyện của tôi và anh nữa mà là của một người nữ và một người nam hay rộng hơn nữa của một thế hệ nữ và một thế hệ nam, một thế hệ nam nữ lớn lên trong chiến tranh rồi lưu lạc xứ người.

Vũ đến tôi ăn cơm tối rồi qua đêm với tôi, mỗi tuần có khi một lần có khi hai lần. Khi tôi ngỏ ý muốn Vũ đến thường xuyên hơn hay dọn đến ở hẳn với tôi, anh từ chối. Anh nói anh thích sống tự do, chưa muốn bị ràng buộc. Anh nói chưa muốn làm chồng, làm cha, anh chỉ thích làm người tình. Tôi chợt hiểu ngoài tôi ra, Vũ còn những người đàn bà khác.

Những đêm Vũ không đến với tôi, có thể Vũ qua đêm với một người đàn bà nào đó. Tôi không muốn chia xẻ và cảm thấy ghen tức. Tôi nhất quyết bắt Vũ phải chọn lựa, Vũ cũng nhất quyết bảo vệ sự tự do của anh. Cuộc tình năm tháng chấm dứt bằng một trận cãi vã. Tôi còn nhớ trước khi bỏ đi, Vũ nói với tôi: ‘‘anh đến với em trước sau như một. Anh như vậy và chỉ có như vậy. Nếu em chấp nhận thì tiếp tục bằng không anh đi. Anh sẽ trở về ngày nào em đồng ý không đòi hỏi gì khác hơn.’’

Người đàn ông đến với tôi thoáng qua nhất nhưng lưu lại lòng tôi nhiều vương vấn nhất lại là Vũ. Tôi tự hỏi như thế có phải là yêu không? Tôi e rằng phải. Hình như tôi sinh ra để mang một số phận nghiệt ngã, cái tên của tôi mâu thuẫn với cuộc đời tôi. Cái tôi giữ được, tôi không muốn, cái tôi muốn, tôi không giữ được. Tuy nhiên Vũ vẫn dành cho tôi một lối thoát. Nếu tôi không đòi hỏi anh phải làm một người chồng, anh vẫn là một người tình, dù là một người tình bán thời gian.

Tôi còn chọn lựa nào khác hơn? Ít ra Vũ cũng là người đàn ông đã làm tôi rung động. Chắc tôi phải đành chấp nhận cách sống, cách yêu của Vũ. Rồi biết đâu khi chấp nhận một liên hệ tình cảm thiệt thòi như thế, với thời gian, với tình yêu và đam mê tôi dành hết cho Vũ, chính Vũ sẽ thấy tôi là người không thể thiếu trong đời sống của anh và Vũ sẽ tự nguyện thuộc về tôi. Tôi nảy ra một dự tính khá lãng mạn. Tôi sẽ theo dõi tình hình khí tượng. Hôm nào được báo sẽ có mưa chiều hay mưa đêm, tôi sẽ gọi Vũ, mời Vũ lại ăn cơm tối. Trời sẽ tối đen, nhưng tôi biết khi Vũ hiện ra ở cửa, mặt lấm tấm những hạt nước mưa, lòng tôi sẽ thấy ánh nắng sáng trong trên khuôn mặt đó.

21-02-2001
N¡ng ñêm
4355332716_98a2a5f9e6