Site map
Tìm Kiếm Bài Đã Đăng

M¶t Chút Tâm Tình Trong ThÖ Hoàng VÛ ñÙc Vân
k6953359
Loading
Bác sĩ Hoàng Văn Đức, cựu Y sĩ Trung Tá, Chỉ Huy Trưởng Trường Quân Y Quân Lực Viêt Nam Cộng Hoà vưà mới thất lộc trong tháng 3, 2112..

Tài năng lãnh đạo của huynh trưởng Hoàng Văn Đức với tư cách Chỉ Huy Trưởng Trường Quân Y đã được bác sĩ Trần văn Tích bàn luận một cách trung thực và đầy đủ nên trong bài này tôi chỉ căn cứ trên những bức thư trao đổi giưã tôi với BS Đức, -vưà là cựu Chỉ Huy Trưởng vưà là đồng nghiệp đàn anh của tôi- như những kẻ tha hương ngộ cố tri để nói lên một chút tâm tình qua thơ của Bác Sĩ thường được ký dưới bút hiệu Hoàng Vũ Đức Vân ngoài các bút hiệu khác như Hoàng Quân Y Cựu, Văn Đức Quang Hành, Hoàng Thẩm Nguyên Phát, Hoàng Yên Thế v.v...

TÌNH ĐỒNG NGHIÊP VÀ VĂN HỮU

BS Đức thường tỏ ra rất trân qúy tình đồng nghiệp, ông luôn luôn mong đợi thư từ tin tức của các đồng nghiệp dù là của những đàn em từng học dưới rất nhiều lớp hay dưới quyền chỉ huy của mình và mỗi khi nhận được là hồi âm lập tức, thường là gửi đi nhiều hơn là nhận lại. Dưới đây là âm vọng thơ Bằng Vân ( BS Trần Văn Bảng, đồng nghiệp, đồng khoá):

HƯƠNG SẮC LÁ THU
Gửi nhau hương sắc lá thu
Rừng sâu suối ngọt sương mù chắt chiu
Nhớ nhau một buổi vãn chiều
Bóng vàng xế ngả với nhiều nhớ thương. 

NHÌN THU
Lá vàng rụng nhẹ bên thềm
Gửi về thu những dịp êm trong chiều
Nhìn thu lá rụng tịch liêu
Nghe trong mình lắng đã nhiều phù sinh. 

GIỌT BUỒN, GIÂY THƯƠNG
Cây nhóm lửa,
Thu về lá uá
Lòng người
Thơ cảm động nao nao
Giọt buồn(1) nước mắt xôn xao
Giây thương(2) sầu cảm xiết bao tiếng thầm...

Los Angeles 11-01-1995
Giọt Lệ Thu-Tương Phố Verlaine-Les sanglots longs des violons... 

Tiếp theo là bài hồi âm Dương Cẩm Chương: 

TÌM VỀ
Suối trong xưa muốn tìm về
Thấy đàn cá bạc vỗ về trăng mơ
Tìm về nghe lại giọt mưa
Rơi rơi...nhẹ nhẹ...cho vừa lâng lâng...

Tìm về lại ánh trăng ngân
Mất đi giữa thưở ngày rằm xa xôi
Tìm về mong thấy nụ cười
Người xưa thanh tịnh cỡi trời mây bay... 

Tìm về ngả bóng chim say
Chiều thơ bảng lảng ngất ngây tiếng đàn
Thu sang nghe thấm nhạc buồn
Bên trời sương khói cuối nguồn tịch dương...
 
Tìm về nhận lại giọt sương
Mới hay sương đọng ngát hương sen vàng
Giọt sương thanh thoáy huy hoàng
Hồng trần chẳng vướng thiên đường thức tâm...

Tháng Chạp 1998  Bài thơ dưới đây chắc là để hồi âm một đồng nghiệp trẻ cũng là một cưụ sinh viên quân y, BS Trần Văn Tích sau khi nhận được  Cuốn SỰ MUÔN NĂM CŨ của tác giả: 

SỰ MUÔN NĂM CŨ
“Những nhớ cùng thương, những ngậm ngùi” (1)
Thi, từ rung cảm mãi không nguôi
Loạn lạc quê hương hằng tưởng nhớ
SỰ MUÔN NĂM CŨ bóng pha phôi...

Cố sống thêm vài dăm tuổi nữa
Để xem thế sự đổi thay ngôi
Hoạn đồ vẫn đủ tài tuấn tú
Uyển văn không thiếu bậc tinh khôi...

Lãng Nhân 

Sau nữa là bài thơ gửi hai đàn em Hoàng Xuân Thảo, tác giả tập thơ KHUNG TRỜI QUÊ HƯƠNG và Phạm Thế Trường, tác giả tập thơ ƯỚC NGUYÊN: 

VỌNG ÂM
Gió muà đồng nội tiêu dao
Lâng lâng dâng nhẹ cánh diều quyện trăng
Tre xanh thơm ngát hương đồng
Sớm mai nắng phủ hoe bông lúa vàng... 

Giăng giăng đỉnh núi mây ngàn
Khói sương mờ nhạt nẻo hoang mấy đường
Đó đây ngặt nẻo tha phương
Ban sơ nước cũ vô thường đớn đau... 

Nắng hanh lá uá chuốt trau
Tiếng thu xào xạc gợi màu tang thương
Lệ khô dưới nắng đoạn trường
Tha hương lạc chốn thiên đường người dưng... 

Lăn tăn sóng nhỏ lênh đênh
Trùng dương phiêu giạt buồn tênh dưới trời
Cô đơn ngay giữa chợ đời
Sông dài, biển rộng tình người héo hon... 

BS Đức tất nhiên không thể không hồi âm Dược sĩ Nguyễn Phúc Bửu Tập, người cộng tác đắc lực và thân cận nhất cuả mình qua bài thơ sau: 

CHUYÊN VÔ THƯỜNG
Trăng Thu lạc giữa đêm rằm
Lãng du cô tịch xa xăm mây về
Rời nơi bến Khổ, bờ Mê
Chuyện đời xin bỏ: Tái tê đã thừa

Đêm Thu sương chạm song thưa
Vần thơ thanh mát, hương xưa mơ màng
Vào Thiền, nhẹ bước lên đàng
Miệng cười mãn nguyện, vô thường xá chi...

23-09-92 

Với văn hữu Hà Thượng Nhân, tác giả tập thơ BÊN TRỜI LẬN ĐẬN, nhà thơ HVĐV đã cùng chung ngậm ngùi qua bài thơ hồi âm LẬN ĐẬN BÊN TRỜI mà tôi mạn phép trích ra vài đoạn như sau: ...

“ Bên Trời Lận Đận” một bè
Tầm Dương bến trước đâu dè bờ nay
Trăng thu vằng vặc, cây lay
Đêm say huyền diệu, Đông Tây lặng lờ... 

In hằn mấy nếp già nua
Cuộc đời như thế là thua sao đành?
Trớ trêu cái ghế quyền hành
Mới ngày nào đó tóc xanh còn dài... 

Tử Sinh chẳng chuyện riêng tây Xưa/ nay, sau/ trước thở dài giống nhau Ngàn xưa cùng với ngàn sau Anh hùng Thành/Bại...lừa nhau cả mà... 

TÌNH CHIẾN HỮU
BS Đức đã tình nguyện nhập ngũ và là cựu sinh viên quân y khoá I cho nên nhà thơ HVĐV tuy đã giải ngũ, vẫn không bao giờ quên mình đã từng một thời Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt/ Xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung do đó trong một số bài thơ ông đã ký tên là Hoàng Quân Y Cựu khi nhắc tới những chiến hữu của mình một thời xa xưa.

Sau đây là bài thơ ông làm khi chợt thấy thương những người cựu quân nhân một cách lạ lùng trong một bức thư gửi cho tôi: 

LÍNH SAU KHI CHẾT
“Người lính chỉ hoàn thành nhiệm vụ sau khi chết” 

Sáng.Vừa mở cửa phòng
Sương/Khói vẽ từng vòng
Lại ngày! Nghe thương quá
Chiêm bao bao ước mong... 

Sáng. Nhớ một mai nào
Súng ngưng, rừng lao xao
Lũng sâu măng chín đãi
Cơm tù hạt là bao... 

Sáng.Cũng buổi xuân thu
Hăm lăm năm sương mù
Ba quân, xương chất đống
Ba sinh, ai sống mơ? 

Sáng.Ai đọc hồi kinh?
Ai tu, cải tạo mình?
Người ta, vàng thếp gót
Cơm ba hạt cho tình! 

Sáng. Con mắt đỏ lòm
Thanh xuân đẫm nỗi buồn
Nếu cựu quân nhân nhỉ
Ai đứng chào nghiêm chân? 

Sáng. Buồn nén thương đau
Tử vong những đứa nào?
Lính chưa xong nợ nước
Ngàn tuổi ai già nua? 

Dưới đây để hồi âm nhà thơ Trần vấn Lệ là:

BÀI THƠ CUỐI NĂM
*Trời mưa tháng Chạp. Trời buồn-Nhánh cây trơ trụi, cỏ vàng xác xơ-Nhìn không thấy nụ hồng tơ-Những hàng rào kín mà trông bơ phờ-Nhìn lên pho tượng như mơ-Sông hồ ngập nước, mưa trời người đau-Hai vai gánh nặng còn đâu-Mưa vang ngờ ngợ guốc khua ngõ ngoài...

*Quê nhà tháng Chạp. Nắng hoài-Bình yên giả tưởng, giặc ngoài biên cương-Năm tàn thấp thoáng ngày Xuân-Những người xa/khuất nhớ/thương tơi bời-Canh tân mư cuộc đổi đời-Giận/hờn mấy lúc tới hồi bâng khuâng...

*Lòng còn tha thiết ngó trông-Trời mưa tháng Chạp Mỹ buồn cách chi-Tro than khơi đống tìm về-Nhớ thương nắng ấm thưở quê thanh bình-Thương mưa Đại Lãnh rưng rưng-Thương tù đạp dẫy Trường Sơn ngút ngàn-Thương người lính trận gian nan- Nắng mưa đầy chuyện Nước Non vơi/đầy...

*Hăm bốn năm ở Mỹ rồi-mà sao chưa lặn làn roi phũ phàng-Ngưạ hoang đâu có lên đàng-Vết thù đau buốt đằng đằng uất hơi- Giọt mưa cùng lệ cứ rơi-Mưa giầm tháng Chạp,lòng người mưa theo-Buồn chi lắm thế mãi gieo-Buồn bao kiếp nưã gieo neo đường về...

*Guốc vang phố cũ trên hè-bây giờ nhè nhẹ mưa bay ngân dài-Bây giờ mặt lộ xanh tươi-Hỗn manggió vỗ nghe tôi thắt lòng-Đời Mẹ, em gánh em gồng-nắng tàn đẫm nế hoang mang một thời-Ôi, thời khoai sắn qua rồi-Guộc em cùng nắng một đời cũng qua...

*Hà nội ơi, nắng hay mưa-Sài Gòn, Huế đẹp thơ ơi thế nào-Từng chặp ở Mỹ dạ đau-Gọi mưa rồi sẽ đứt hơi có ngày-Tháng Chạp buồn, Tết lắt lay-Dễ chi thơ đến tay người phải không-Em ngồi rẽ tóc mông lung-Tóc mây xuôi chảy khóc cùng ai đây-bao năm em chải tóc huyền-Còn tôi thì vẽ trời Tiên mơ màng-Tưởng đi vài tháng cho quên-Ai ngờ sắp đến tuổi quên cả mình-Mắt sâu, tay tuột bình sinh-Chữ rồng, chữ phượng gửi tình còn không-Xa em. Mưa gió mịt mùng-năm tàn thêm một thấm lòng thêm điên...

Bờ đông biển Đông Thứ hai, ngày mồng ba tết Mậu dần, 6:30 sáng. 

TÌNH QUÊ HƯƠNG 

Tình quê hương thường bàng bạc trong hầu hết các bài thơ cuả HVĐV, tuy nhiên trong khuôn khổ một bài viết, tôi chỉ có thể trích ra vài bài hoặc vài đoạn. Sau đây là bài hồi âm cho bài “ Mười năm thơ lênh đênh “ của Trần Vấn Lệ:

TIẾNG THƠ LÊNH ĐÊNH
Mặt trời lên sáng, mặt che- Lạ ơi, dòng nước mắt ai chảy dòng-Khô đi nắng có làm không-Hăm lăm năm Nước mất còn khổ đau...

Hăm lăm năm, buồn mỗi câu-Bài thơ sương khói, người đâu hiểu lòng-Tình Thơ, tình Nước, tình Non-Ai đem cân được nỗi buồn khôn nguôi...

Phân vân sáng, tối, trưa, chiều-Làm thơ=nói với được nhiều bước chân-Đất giẫm xuống, mặt trời lên-Những chiều nắng tắt cũng vì Em thôi...

Nói. Nghe như nói với mình-Đất, Trời độc thoại, của riêng tây à?-Mấy hôm mưa mãi,mãi mưa-Tôi buồn lắm chứ, xa người tôi thương...

Chiều tà. Khói sóng trên sông-Nhớ Quê, riêng chỉ hỏi lòng xót xa-Sáng. Nhìn cành trúc la đà-Ngọn cây bừng sáng, mặt trời mới lên...

Ngón tay qua kẽ còn Em-Quê hương song cửa, trong tim mỗi người-Tình yêu: mây vỡ đang trôi-Đưa tay che mặt, thấy tôi sũng lòng...

Hăm lăm năm biệt thơ Người-Buồn tênh là Tiếng Thơ Đời Lênh Đênh!

Bờ đông, biển Đông Thứ Tư 25 Tết Mậu Dần 

Sau đây là bài thơ:

MÙ SƯƠNG
Cuối năm lạnh mù sương-Chim bay lạc mất đường-Đâụ chỗ nào? Cây ướt-Mái nhà? Đẫm mây vương...

Người lạc bay ra biển-Khóc chìm với đảo hoang-Bài thơ bay chới với-Chìm trong bóng Thời gian... Mai mốt là năm mới-Chắc chi về cố hương?-Nhắm mắt nghe mưa rớt-Mở mắt nhìn Tết: Sương...

Tượng lính thời thao diễn-Có tay bồng súng lên?-Trẻ thơ đào hố đạn-Thấy gì? Cái đuôi bom...

Cuối năm, thương Lưu lạc-Ôm Trời Đất một ôm-Nhắm mắt nghe mưa rớt-Rùng mình, áo rụng sương...

Bờ đông biển Đông Ngày 19-12-1998 

Tiếp theo là vài hàng tâm sự về tình Nước, tình Nhà trong bài hồi âm Lê. N. Khái:

EM ĐẸP NGÀY XUÂN MỚI
Nói đi Em, nói đi-Câu uớc nguyện Xuân thì-Bây giờ Xuân mới thắm-Không noí, Em chứp mi-Như chim kia chớp cánh-Từ xa lắm bay về-Mang đến Em lời chúc-Lời dặn đừng bỏ Quê...

Ta bỏ Quê một lần-Đâu cũng ngỡ muà Xuân-Quê Hương mộng trong ngực-Trái tim mình cúi hôn...

Không nói nữa, Em thở-Hơi thơm lừng tócmê-Em/Anh tóc liền nối-một đời không cách chia-Anh nói lời tha thiết-Em tròn mắt, chớp đi-Anh thấy lòng Đất Nước-Sâu trong mắt: Trời Quê...

Em đẹp Ngày Xuân Mới-Cảm ơn Em chữ “ Tình”...

Bờ đông biển Đông Rằm tháng Giêng, Xuân Kỷ Mão 1999 

Vốn sinh trưởng tại Hà nội, HVĐV mỗi lần thấy xuân về trên quê người, bâng khuâng tự hỏi:

Tìm đâu Tháng Giêng
Hiu hiu gió, bụi sương bay
Mưa phùn chẳng nhẽ? Ô hay lạ lùng
Tháng Giêng Hà Nội mịt mù
Phải đâu! Đây nước Mỹ mà...tha hương! 

Tháng Mười lạnh, chớm mù sương
Hoa đào chưa nở, còn vương Thu sầu
Vàng rơi lả tả một màu
Em còn nguyên chứ, Bồ câu mắt huyền?

Bồ câu, Trúc Bạch bơi thuyền
Xanh ngời kỷ niệm thuyền quyên
Hà thành Sương mờ
Thê Húc tháng giêng
Môi ai nỡ đóa hoa hồng thành khuynh... 

Tích cũ chẳng phải nghìn năm
Chỉ vừa xa cách mười năm não nùng
Không về Non Nước đường cùng
Đến đây là chốn lỗi lầm nghiệt oan! 

Trời hiu gió, gió hiu sương
Lòng anh hiu hắt đoạn trường phân ly
Một nhát kiếm, một lá rơi
Xé lòng nhau rách tơi bời muôn phương... 

Chẳng bao giờ nữa Tháng Giêng!
Chục năm chợt nhớ rồi quên, bẽ bàng
Bóng Em ngoài ngõ mưa phùn
Về đâu nón lá gió lùa nghiêng nghiêng? 

Về đâu xấp lịch Tháng Giêng?
Về đây Tháng Giữa muà Thu ngỡ ngàng
Bỗng dưng thao thức mưa phùn
Trái tim trong lớp áo dày ngổn ngang... 

Ôi! Em Hà nội mênh mang
Phố phường giờ chắc rêu phong đã rồi
Chân son chỉ đứt, da mồi
Vẫn chưa mòn mỏi chông gai chập chùng... 

Thêm một bài thơ nữa để lòng bớt nhớ quê hương, nguồn cội:

NHỚ NGUỒN
Buồn đêm qua, bờ ao ra đứng
Cá lặn rồi, sao sáng đã mờ
Sao Mai chênh chếch ngủ mơ
Nhện buồn lạnh lẽo giăng tơ một mình...

Buồn hỏi nhện chờ ai lấy mối
Hỏi sao trời thương nhớ đến ai?
Đêm đêm chỉ nhớ Ngân hà
Nhớ chuôi Tinh Đẩu xa nhà bao năm... 

Đá đã mòn, nhưng mòn chẳng dạ
Dạ lữ nhân như nước Tào Khê
Chảy hoài, chỉ nghĩ đến về
Quê xưa chốn cũ đề huề hai không...

12-07-1994, 1:28 sáng 

Sau khi đọc bài thơ TA VỀ của nhà thơ Tô Thùy Yên nhất là hai câu thơ “ Hãy kể lại mười năm mộng dữ/ Một lần kể lại để rồi thôi” HVĐV đã cảm hứng hồi âm với bài: 

ĐOẠN TRƯỜNG THA HƯƠNG
Thôi được không anh mộng dữ dằn?
Quên đi quá khứ phải ăn năn
Ăn năn sám hối thôi làm dữ
Để có mộng lành với tháng năm... 

Người làm khổ nhau, quanh quẩn khổ
Oán trách lẫn nhau, chẳng trách mình
Mình/Người tuy hai mà một đấy
Cùng chung tiên tổ, chẳng thương tình... 

Ôi! Việt nam ơi đến nước này
Sao không nhìn xuống, ngắm bàn tay?
Đôi tay đẫm máu anh em đấy
Không xót xa sao, dạ có hay?
 
Đoạn trường tân thanh, ca dao ruột
Ai cũng thuộc lòng, chẳng thức tâm
Ruột xoắn quặn đau đời sau nữa
Chẳng những đời ta tủi tiếc thân... 

Nếu không thay đổi, thôi tàn bạo
Oan oan tương báo sẽ còn dài
Bao giờ ngày đến đầy thương cảm
Hướng thượng lòng mình đón Ánh Mai? 

Tổ Quốc ta ơi! Cố Lý ơi!
Tủy xương ta lạnh với sương rơi
Tha hương đứt ruột trăm nghìn khúc
Bao giờ dứt được Đoạn Trường đây? 

Sau hết là bài thơ làm ngày sinh nhật nửa đời người tối Chủ nhật 10-11-1996 và để hồi âm Lê Nhiên Hạo: 

LY BIA MỪNG TUỔI LÊ
Ly bia này buồn tay rót nửa
Còn nửa kia chia với Đất Trời
Nhớ Ngày: một nửa đang vơi
Nhớ Mình: một nửa tuổi đời xót xa... 

Cất một nửa bao la Đất Nước
Sao vẫn không thấy nửa Sơn Hà?
Bao la mấy nửa cũng mờ
Nghe lòng bỗng chợt nửa mơ nửa màng... 

Nửa ly bia sóng vàng dâng bọt
Hai nửa đời, hia nửa buồn hiu
Nắng Mai xen nửa Mây Chiêu
Nửa trên Quê Mẹ buồn nhiều hơn vui... 

Tuổi xuân qua hao gầy một nửa
Nửa sắp sang đày đọa tới đâu?
Theo Ai mới nửa nhịp cầu
Thương Ai nuốt nửa Trái Sầu còn no! 

Nửa ly bia tay đo mất đốt
Nửa Đất trời bao rộng biết không?
Hỏi nghe đau nửa Tấm Lòng
Trời im, Đất lặng, nửa vòng Thế Gian... 

Nửa ly bia- đời tàn một nửa
Mắt vẫn nhìn Trời Đất hỗn mang
Em cười nửa miệng làm thinh
Nửa Ai đắc tội, nửa Mình Nghiệp Duyên.

Thứ Hai 24 Tháng 9 Bính Tý, 4:00 chiều 

TÌNH THIÊNG LIÊNG 

Trong những năm thuộc nửa đời sau, thơ của HVĐV thường nhuốm màu đạo, hướng về cõi siêu hình, thế giới tâm linh, và tìm về nguồn cội, chốn vĩnh hằng. Chúng ta hãy thả hồn lâng lâng theo HVĐV qua những vần thơ sau: 

KHÓI NƯƠNG CHIỀU
Bình minh an lạc mỉm cười
Sống lâu mới hiểu chuyện đời là không
Có gì đâu? Có gì đâu?
Bình minh vưà ló, nắng chiều đã run. 

Vần thơ trải nhẹ lung linh
Hoa bay trên giấy chính mình hoá thân
Chiều về tĩnh mịch lâng lâng
Nương chiều tỏa khói gieo vần cho Thơ...

Thứ bảy 23-06-1990 

NHỚ NGUỒN
Lá rơi, lá rơi, lá rơi...
Từ trời
xuống đất
run lời
thở than...
Trời nồng
Đất lạnh khô khan
Lá rụng về cội
Sao rằng khổ đau?
Cội nguồn ở chốn này đâu?
Thương yêu, tha thứ, nguyện cầu ngày xưa
Lá rơi lất phất như
Mưa...
Nhớ thương nguồn cội sáng,
trưa, chiều tà...

Tháng sáu 14/1993 

Chúng ta hãy cùng lắng nghe tâm tư cuả HVĐV trên hành trình tìm về nguồn cội qua bài:

ĐƯỜNG VỀ

Gửi tặng bạn cố tri Hoàng Xuân Thảo
Trăng xưa chiếu sáng đường về
Qua sông, qua núi, bốn bề tịnh không
Lãng du cánh bướm phong trần
Tẩy trần khói sóng, bao lần hoàng hôn?

Đêm khuya, trăng thức đầu non
Đường về mở sáng dắt hồn hồi hương
Trăng thanh, gió mát diệu thường
Vần thơ bước nhẹ về phương an bình. 

Ruổi rong mãi chốn thế tình
Tâm thành tìm gặp ánh linh dõi đời
Đem Thơ về chốn xa vời
Thoảngnghe ngân vẳng những lời từ bi. 

Trong Không, Thơ biết nói gì?
Mưa sa rửa sạch phân ly bụi trần.
Cho hồn gặp lại tri ân
Bóng mình trở lại giữa Tâm vô cùng. 

Ngàn xa, chim hết nhớ nhung
Cánh vương ánh nắng qua vùng Tịnh Không
Lòng yên theo suối mây hồng
Giở trang Thơ sáng phương Đông ban đầu...

Ngày 14-09-1992, 4:16 sáng 

Tôi xin mượn vài dòng tâm sự của chính HVĐV viết vào sáng Chủ Nhật ngày hăm mốt, tháng một, 1993 để tưởng niệm nhà thơ Hoàng Vũ Đức Vân đã hoàn tất con đường về nguồn cội như sau:

...Cuộc đời lâu lâu lại đổi thay. Bây giờ thì thay đổi như chong chóng, qúa nhanh. Nghĩ lại cuộc đời đã qua, tôi tự hỏi mình - Mình có thay đổi không?- Từ khi khôn lớn, mỗi bước đi trên đời dường như đều là những bước dấn thân. Dấn thân trong tình tự, dấn thân vào nghiệp dĩ. Bây giờ, gần Trời, xa Đất, một đời người trải hai lần dâu bể, ba lần làm lại. Chợt nghe thoảng Vũ Hoàng Chương, người bạn thơ đã sạch nợ đời, trở về thiên cổ, thưở nào đã tự hỏi mình “Ta còn để lại gì không?”, và cũng như tiếng vọng từ triền núi bên kia sông “Không có gì!”

Phải, “ Không có gì để lại” mới đi thoát được. Còn có gì là còn vướng víu, đâu có ra đi- đúng nghĩa là đâu có trở về thanh thoát được.

Làm thơ hình như là để thoát xác, trở về với Hồn Mình muôn thưở. Hình như thế, có phải không? Làm thơ xong, nên đốt đi, để tro thơ bay cuốn theo chiều gió...

Hoàng Xuân Thảo
Toronto 20.03.2112

Diễn Đàn Cựu Sinh Viên Quân Y
© 2012